Chương trước
Chương sau
Ái muội, đẹp đẽ, nóng bỏng, cùng mất khống chế...
Cùng ký ức sống lại, nhiệt độ trong quan tài cũng tăng cao.
Vân Trân bỗng cảm thấy hơi nóng.
Lúc này, nàng chú ý hơi thở của Triệu Húc không biết từ khi nào đã trở nên nặng nề. Nàng vừa định dò hỏi, liền nghe trên đỉnh đầu truyền tới tiếng thở dốc, sau đó, đồng tử nàng đột nhiên mở ra, không thể tin được mà nhìn xuống.
Đen như mực, không thấy gì cả.
Nhưng hai người họ kề sát nhau, phản ứng cơ thể của Triệu Húc, nàng có thể cảm nhận rõ ràng. Nhưng chính vì cảm nhận rõ ràng, nàng mới khiếp sợ, mới không dám tin được.
"Đừng nhìn." Triệu Húc bắt lấy bả vai nàng, khàn giọng nói.
Giờ phút này, hắn cũng vì phản ứng cơ thể, tức giận không thôi.
Theo lý thuyết, hiện tại hắn đã là người trưởng thành.
Ở Vân Hán Quốc, những người cùng tuổi hắn đã đính hôn hoặc thành thân, người thành thân sớm, bây giờ đã có hài tử.
Tuổi này có thể xem là thời điểm nhu cầu nào đó bùng nổ. Triệu Húc là nam nhân bình thường, đương nhiên cũng có nhu cầu ở phương diện đó.
Nhưng, là Lục hoàng tử của Vân Hán Quốc, bên cạnh Triệu Húc ngay cả nữ nhân làm ấm giường cũng không có. Đức Phi từng lén đưa vài người tới, nhưng cuối cùng đều bị hắn đuổi hết.
Hạ nhân trong cung hắn cũng thầm nghị luận chủ tử nhà mình về phương diện đó có phải không được hay không? Bị Quả Nhi bắt gặp, giáo huấn một phen, từ đó mới không còn bàn tán.
Có điều, trong lòng mọi người lại nghĩ khác.
Triệu Húc không nhận nữ nhân Đức Phi đưa tới không phải vì hắn có bệnh kín, mà là không đúng người. Không phải người kia, phản ứng cơ thể dù mãnh liệt, trong lòng hắn cũng không có dục vọng này.
Đa số thời điểm, hắn đều nghĩ không tới phương diện đó.
Nhưng nếu thật sự có nhu cầu, hắn cũng sẽ tự giải quyết.
Ở trước mặt nữ nhân, hắn xưa nay đều có sức tự chủ rất mạnh, ngoại trừ người kia, hắn rất hiếm khi xúc động về phương diện này.
Nhưng cục diện bây giờ...
Hắn cũng không biết bản thân bị sao thế? Chỉ bị nữ nhân nằm bên trên, sờ soạng lồng ngực mấy cái mà thôi, liền xuất hiện trường hợp xấu hổ như vậy.
Phản ứng khi nãy của Vân Trân đã chứng minh nàng đã nhận ra thay đổi dưới thân hắn. Điều này khiến Triệu Húc cảm thấy quẫn bách, tức giận, một lửa giận vô cớ dâng lên trong lòng, muốn phát tiết ra, lại không biết nên tìm ai phát tiết!
...
"Vậy, nô tỳ..." Vân Trân thở dốc.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp tình huống này.
Nên làm sao đây?
Làm bộ không thấy?
Nhưng sự tồn tại của vật dưới thân quá lớn, bảo người ta muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.
Nếu nói với hắn phát hiện của mình?
Vậy phải mở miệng thế nào đây?
Hào phóng nói rằng, nô tỳ biết tình cảnh của ngài? Ngài thấy thế nào? Khó chịu không?
Trời ạ!
Chỉ nghĩ thôi, Vân Trân liền cảm thấy nhiệt độ trong quan tài tăng lên một cách chóng mặt.
"Tiếp tục, đừng cọ xát!"
Đúng lúc này, Triệu Húc trầm giọng, hung tợn nói.
Giống như càng hung ác, càng có thể giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì.
"Vâng."
Vân Trân vội cúi đầu, tiếp tục sờ tìm dạ minh châu của Triệu Húc.
Triệu Húc nghiến răng, chịu đựng sự dày vò cơ thể mang đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.