Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy, Vân Trân bị Lưu Vân Bạch cướp ngang giữa đường, từ người sắp là cung nữ của Tiêu Phòng Viện biến thành cung nữ của Thủy Hoàn Cung.
Triệu Kỳ đứng tại chỗ nhìn Lưu Vân Bạch dẫn Vân Trân đi.
Trân Nhi sao?
Thú vị!
Triệu Hi, ta thấy huynh cố ý trêu chọc hắn thì có!
"Trở về bẩm báo đúng sự thật. Có chuyện gì, cứ để Tứ hoàng huynh chịu trách nhiệm thay ngươi." Triệu Kỳ nói với Bạch cô cô. Nói xong, gã cũng dẫn người rời đi.
Bọn họ đi rồi, Bạch cô cô mới bò dậy.
Nghĩ đến người Lý công công kêu bà đưa tới Tiêu Phòng Viện, nửa đường bị ba vị điện hạ chặn lại...
"Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?" Bạch cô cô thở dài, cuối cùng chỉ có thể bẩm báo đúng sự thật với Lý công công.
Sau khi biết chuyện, Lý công công đi kể lại với Thịnh Lang Hoàn.
Thịnh Lang Hoàn đang đứng bên cửa sổ tưới nước vào bồn hoa, sau khi nghe Lý công công bẩm báo, gáo nước đổ đầy đất.
"Tài tử?" Ô Châu kinh ngạc gọi một tiếng, vội nhặt gáo nước lên.
"Ta không sao." Thịnh Lang Hoàn phất tay, cho Lý công công lui xuống.
"Tiểu thư, sao lại như vậy? Cửu tiểu thư không phải là cung nữ của Tiêu Phòng Viện sao? Vì sao lại đi theo Tứ hoàng tử? Nàng ấy..." Thời điểm trong phòng chỉ còn lại hai chủ tử, Ô Châu không cần quá cố kỵ, trực tiếp nói ra suy nghĩ.
Nàng vẫn còn nhớ, người tiểu thư nhà mình thích chính là Tứ hoàng tử.
Hiện giờ, Cửu tiểu thư kia rõ ràng nói muốn ở lại bên cạnh tiểu thư nhà mình, làm cung nữ, chiếu cố tiểu thư. Kết quả chỉ chớp mắt, nàng ấy liền trở thành người của Tứ hoàng tử. Điều này khiến Ô Châu không thể hiểu nổi.
"Đây cũng không phải chuyện muội ấy có thể làm chủ." Thịnh Lang Hoàn ngồi xuống, nửa ngày sau, mới nói.
Từ khi trở thành Thịnh Tài Tử, Thịnh Lang Hoàn luôn cố tình né tránh tất cả đề tài liên quan tới Tứ hoàng tử. Nàng không muốn nghĩ, cũng không muốn nghe người khác nhắc đến. Nàng sợ, sợ nhớ tới, sẽ cảm thấy bản thân đáng thương cỡ nào.
Nhưng càng không muốn nghĩ, vết sẹo trong lồng ngực càng không thể lành lại. Nó cứ thế bị tro bụi che lấp, một khi vạch trần, vết thương lại càng nặng.
"Nàng ấy không làm chủ được? Nhưng đang êm đẹp, Tứ hoàng tử muốn nàng ấy làm gì? Nếu không phải lúc trước nàng ấy lén tiểu thư từng tiếp xúc với Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử sao có thể không màng mặt mũi của người, mạnh mẽ cướp đoạt nàng ấy đi?" Ô Châu nói.
Nàng cũng vì chủ tử mà sốt ruột, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thịnh Lang Hoàn, lại nghĩ đến Cửu tiểu thư đến từ nông thôn kia không cần tốn chút sức lực đã được hầu hạ bên cạnh ý trung nhân của tiểu thư.
Chỉ nghĩ như vậy, Ô Châu liền cảm thấy bất bình.
"Có lẽ... Có lẽ..."
Thịnh Lang Hoàn muốn biện giải thay Vân Trân, nhưng nàng phát hiện, một nơi nào đó sâu trong lòng cũng tán thành Ô Châu.
Nếu không phải hai người sớm có tiếp xúc, vì sao Tứ hoàng tử lại muốn nàng ấy? Rõ ràng biết nàng ấy là hạ nhân trong cung của nàng!
Lúc này, nàng lại nghĩ tới Ngọc Nhung công chúa. Ngọc Nhung công chúa nói, Thịnh Vân Trân rất giống một vị cố nhân của nàng ta. Nếu là cố nhân, vậy Tứ hoàng tử có quen biết cố nhân đó không?
Ngài ấy lựa chọn Vân Trân, liệu có phải vì nàng ấy trông rất giống vị cố nhân kia?
Nhất thời, tâm trạng Thịnh Lang Hoàn rất phức tạp, có muốn tin tưởng, có hoảng loạn, nhưng nhiều hơn là phản bội, phẫn nộ khi thứ mình trân quý bị cướp đi.
...
Bên này, Vân Trân mang tâm sự nặng nề đi theo Lưu Vân Bạch tới Thủy Hoàn Cung.
"Vì sao ngài lại làm như vậy?"
Mọi người đều đi rồi, Vân Trân không nhịn được mà hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.