Chương trước
Chương sau
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh tìm rất nhiều nơi, đều không thấy bóng dáng Thịnh Lang Hoàn.
Cuối cùng, bọn họ không thể không mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Mãi đến khi tới một góc ở hoa viên, Ô Châu kêu lên một tiếng, ở bụi hoa bên cạnh tìm được giày của Thịnh Lang Hoàn.
"Tiểu thư... Đây là giày của tiểu thư nhà nô tỳ..." Ô Châu cầm lấy chiếc giày, kích động nói, "Tiểu thư nhà nô tỳ chắc chắn đã tới đây, nàng ấy chắc chắn đã vào tòa viện phía trước... Nô tỳ..."
Nói rồi, Ô Châu liền muốn xông vào trong.
Nhưng ngay lúc này, nàng ấy lại bị Ngụy Thư Tĩnh duỗi tay ngăn cản.
"Ngụy thống lĩnh, ngài làm gì thế hả? Ngài đừng ngăn cản ta, ta muốn vào trong tìm tiểu thư nhà ta!" Ô Châu kích động.
Vân Trân cũng nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
"Nơi đó là tẩm cung của bệ hạ, không được triệu kiến, ai cũng không được vào." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Cái gì?
Tẩm cung của hoàng đế!
Nghe được câu giải thích, cả người Vân Trân như bị thiết chùy đập trúng, ngây ra như phỗng.
"Nhưng tiểu thư nhà ta..." Ô Châu cầm chiếc giày, vẻ mặt kinh ngạc.
Có lẽ hiện tại nàng ấy vẫn chưa ý thức được rằng, Thịnh Lang Hoàn rớt giày, lại có khả năng vào tẩm cung của hoàng đế có ý nghĩa gì...
Nàng ấy không hiểu, nhưng tình hình Thịnh Lang Hoàn trong lòng Vân Trân lại biết rất rõ.
Còn về Ngụy Thư Tĩnh, có lẽ ban đầu y còn chưa hiểu, nhưng trong lòng vô tình nhìn sắc mặt Vân Trân tâm như tro tàn cùng chiếc giày bị vứt trong hoa viên kia...
Giờ phút này, chuyện Tam tiểu thư Thịnh gia có khả năng gặp lại, Ngụy Thư Tĩnh ít nhiều cũng đoán được.
"Ngụy thống lĩnh." Vân Trân cắn môi, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Ngụy Thư Tĩnh, "Có thể làm phiền ngài hỗ trợ hỏi thăm xem có ai thấy Tam tỷ nhà ta vào trong không? Có lẽ, tỷ ấy chỉ đi ngang đây, chưa từng đi vào."
Đúng vậy, có lẽ chỉ đi ngang qua, chưa từng đi vào.
Tóm lại vẫn còn chút hi vọng, không phải sao?
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, gật đầu: "Được." Dứt lời, y phái người đi tìm hiểu.
Rất nhanh, người phái đi đã trở về, kết quả lại không như chờ mong của Vân Trân.
"Không!" Ô Châu kêu lên một tiếng, quay đầu, che hai mắt lại, bật khóc.
Vân Trân nhìn tòa viện trước mặt, đèn sáng sân, trong lòng trống rỗng.
"Thịnh cửu tiểu thư, tiểu thư nên xuất cung rồi."
Không biết qua bao lâu, Ngụy Thư Tĩnh lên tiếng.
Cổ họng Vân Trân khô khốc, ánh mắt lập lòe.
Các nàng chỉ vào cung dự tiệc, yến hội tan, các nàng nên xuất cung, ai cũng không cản được... Không ai cản được vận mệnh lúc này của Thịnh Lang Hoàn...
Cũng không ai ngờ, có lẽ ngay cả người bỏ thuốc Triệu Húc e rằng cũng không tưởng tượng được, nước trái cây có vấn đề kia cuối cùng lại trời xui đất khiến bị Thịnh Lang Hoàn uống hết, sau đó gặp hoàng đế...
Tất cả, có lẽ là vận mệnh, là trời cao muốn chơi đùa bọn họ.
Nàng cứu Triệu Húc, không ngờ lại vì vậy mà hại Thịnh Lang Hoàn.
Nếu khi ấy nàng có thể suy nghĩ nhiều hơn, có thể sớm đi tìm Thịnh Lang Hoàn, sớm nói chuyện với Liễu Hoán Hoán... Có lẽ, Thịnh Lang Hoàn đã không uống hết nước trái cây có vấn đề kia.
...
Cuối cùng, Vân Trân và Ô Châu ngồi xe ngựa, rời khỏi hoàng cung.
Lúc tới, là Ô Châu đi cùng Thịnh Lang Hoàn, nhưng bây giờ trở về, Thịnh Lang Hoàn bị giữ lại trong cung, biến thành Ô Châu đi cùng nàng.
Trên đường, Ô Châu vẫn luôn lẳng lặng rơi lệ.
Từ cuộc đối thoại giữ Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh, nàng ấy đã tỉnh táo lại, biết tiểu thư nhà mình có lẽ đã xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại, ngoại trừ lo lắng, nàng ấy cũng chỉ có thể tự trách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.