Chương trước
Chương sau
Cho nên hiện tại, nàng bắt buộc phải mau chóng tìm được Thịnh Lang Hoàn!
Chỉ mong chưa xảy ra chuyện gì.
Bên cạnh Thịnh Lang Hoàn còn nha hoàn Ô Châu, Ô Châu sẽ trông chừng nàng ấy.
"Ô... Ô Châu?" Vân Trân vốn đang chạy vội, đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Ô Châu từ đối diện đi tới, "Sao ngươi lại ở đây? Tam tỷ đâu?"
"Cửu tiểu thư, không thấy tiểu thư đâu cả!" Ô Châu kéo tay nàng, vành mắt đỏ lên.
"Sao lại không thấy?" Vân Trân trở tay bắt lấy nàng, hỏi.
"Đều... Đều tại nô tỳ không tốt..." Ô Châu nức nở.
Sau khi Thịnh Lang Hoàn uống nước trái cây có hạ thuốc liền cảm thấy thân thể không thoải mái, nên bảo Ô Châu cùng mình ra ngoài hóng gió. Kết quả không ngờ ra ngoài gặp gió, Thịnh Lang Hoàn càng cảm thấy thông minh.
Thịnh Lang Hoàn dù thông minh, nhưng nàng chỉ là nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu, là tiểu thư nhà quan, những thứ xuân dược đó, nàng khinh thường chạm vào, căn bản cũng không hề biết.
Cho nên, khi ấy cho dù Thịnh Lang Hoàn biết mình không ổn nhưng cũng không nghĩ tới phương diện đó, chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, miệng khô khốc, nên bảo Ô Châu trở về rót cho nàng ly nước.
Ô Châu nghe lệnh rời đi.
Chờ nàng tìm được cung nữ xin nước, quay về, lại phát hiện không thấy Thịnh Lang Hoàn đâu.
Nàng tìm khắp nơi, đều không thấy bóng dáng của Thịnh Lang Hoàn, lúc này mới nóng nảy chạy về tìm viện binh.
Vân Trân nghe Ô Châu kể, không khỏi căng thẳng.
Xem ra dược hiệu phát tác rồi.
Nàng ấy đi như vậy, cho dù là tự đi hay bị ai mang đi, tình hình đều không tốt. Các nàng bắt buộc phải lập tức tìm được Thịnh Lang Hoàn, nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng.
Vân Trân không ngờ bản thân thay Triệu Húc cản bầu rượu kia, cứu Triệu Húc, cuối cùng lại hại Thịnh Lang Hoàn.
"Cửu tiểu thư, chúng ta nên làm gì đây? Có cần thông báo với thị vệ, nhờ hỗ trợ không?" Ô Châu cuống quít hỏi.
"Không được!" Vân Trân lập tức cự tuyệt.
Trạng thái của Thịnh Lang Hoàn bây giờ càng ít người biết càng tốt. Nếu không, một khi truyền ra ngoài, đối với người coi trọng danh tiết như Thịnh Lang Hoàn sẽ là đả kích rất lớn. Cả đời này của nàng ấy cũng sẽ bị hủy hoại.
"Ngươi dẫn ta tới chỗ không tìm thấy Tam tỷ đâu trước đi!" Vân Trân vội nói.
...
Một bên khác, sau khi rời khỏi An Bình Cung, Triệu Húc về cung điện của mình.
Trên đường, hắn mang theo tâm sự nặng nề, vẫn luôn suy nghĩ tới chuyện vừa xảy ra trên đại điện. Cuối cùng là hình ảnh Thịnh Vân Trân đâm vào một tiểu thư nhà quan cạnh hắn...
Trùng hợp sao?
Hay còn dụng ý khác?
Nghĩ tới đây, Triệu Húc nhíu mày.
Bỗng, phía trước truyền tới tiếng kêu.
"Điện hạ, phía trước hình như đã xảy ra chuyện." Nội thị bên cạnh nói.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy có một cung nữ kinh hoảng chạy qua bên này. Vừa nhìn thấy Triệu Húc, trước mắt nàng ta sáng ngời, không chút do dự mà chạy về phía hắn: "Lục hoàng tử điện hạ, chủ tử nhà nô tỳ đột nhiên ngất xỉu... Cầu xin ngài qua xem một chút... Bằng không, sợ là... Sợ là sẽ xảy ra chuyện... Lục hoàng tử điện hạ, cầu xin ngài..."
Cung nữ kia nói xong, lại dập đầu mấy cái, vẻ mặt cầu xin.
"Điện hạ, chi bằng chúng ta qua xem đi?" Nội thị thử hỏi.
Triệu Húc trầm mặc vài giây, nhấc chân đi về phía trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.