Chương trước
Chương sau
"Đa tạ Ngọc Nhung công chúa." Vân Trân bị nàng ta nắm tay, uốn gối hành lễ.
"Thịnh cửu tiểu thư không cần nói như vậy." Triệu Ngọc Nhung cười nói, "Hơn nữa, thời điểm ta gặp Thịnh cửu tiểu thư, đã cảm thấy vô cùng thân thiết, giống như kiếp trước đã biết nhau. Nếu tiểu thư không chê, ta đây gọi tiểu thư một tiếng Vân Trân được không?"
"Được công chúa yêu thích là phúc phận của thần nữ, đương nhiên không dám ghét bỏ." Vân Trân đáp.
"Muội muội, muội thật sự nên đa tạ Ngọc Nhung công chúa." Thịnh Lang Hoàn nói, "Hôm nay trên tiệc mừng thọ của Thái Hậu nương nương, Ngọc Nhung công chúa được ban thưởng. Công chúa hậu ái, nói muốn tặng lại những thứ đó cho chúng ta, không chỉ vậy, còn tự mình đưa tới..."
Sau khi Triệu Ngọc Nhung dẫn người mang đồ tới, phát hiện chỉ có Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán, liền tò mò hỏi Vân Trân.
Thịnh Lang Hoàn nói với nàng ta, muội muội nhà mình ra ngoài đi dạo.
Triệu Ngọc Nhung kinh ngạc, nói nơi này hoàng cung trọng địa, không phải ai cũng có thể tùy tiện đi dạo, nàng lại lần đầu vào kinh, nếu va chạm quý nhân thì không tốt.
Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán nghe vậy, bắt đầu lo lắng.
Triệu Ngọc Nhung đề nghị, nàng ta có thể dẫn họ đi tìm người.
Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán nghe thế, cảm kích không thôi.
Vì vậy mới có một màn Vân Trân nhìn thấy.
"Thì ra công chúa lo lắng cho thần nữ như thế, thần nữ thật sự sợ hãi." Vân Trân cúi đầu.
"Vân Trân, muội không cần khách khí." Triệu Ngọc Nhung lần nữa kéo tay nàng, thân mật nói, "Buổi sáng ở ngoài An Bình Cung, không phải ta đã nói muội trông rất giống một vị cố nhân của ta sao? Huynh nói xem đúng không, Ngụy đại ca?"
Dứt lời, Triệu Ngọc Nhung liền nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ, không dám quay đầu nhìn y.
Có điều nàng vẫn có thể cảm nhận được, ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh trước sau đều dừng trên người nàng.
"Thịnh tiểu thư là Thịnh tiểu thư, nàng ấy là nàng ấy."
Ngay thời điểm Vân Trân ngừng thở, giọng của Ngụy Thư Tĩnh vang lên.
Không biết vì sao, Vân Trân nghe y giải thích như vậy, lòng lại nhẹ nhõm đi không ít.
"Nhưng, hai người thật sự quá giống." Triệu Ngọc Nhung lại nói.
Nói xong, trong lòng nàng ta không khỏi thở phào.
"Xiêm y trên người Vân Trân muội muội đã ướt, không bằng theo ta về Ngọc Nhung Cung, ta thay muội tìm xiêm y thích hợp. Muội thấy sao?" Vân Trân nhìn áo choàng đen quen mắt khoác trên vai Vân Trân, cười hỏi.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Vân Trân nheo mắt lại, cười cười: "Vậy thần nữ cảm tạ công chúa điện hạ trước."
...
Vân Trân theo Triệu Ngọc Nhung rời đi.
Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán kết bạn quay lại cung điện khi nãy.
Mà Ngụy Thư Tĩnh đứng tại chỗ, sau khi nhìn theo các nàng đều đi rồi, quay lại Thính Hà Viện.
Y đứng bên bờ hồ vừa cứu Vân Trân lên, nhìn hồ nước đầy lá sen, không biết đang nghĩ gì.
"Đại nhân."
Không biết qua bao lâu, cấp dưới được phái đi theo dõi cung nữ kia đã quay lại.
"Sao rồi?" Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
"Quả nhiên không ngoài dự đoán của đại nhân, sau núi giả quả thật có người ẩn nấp, là một cung nữ." Cấp dưới bẩm báo, "Thuộc hạ theo dõi cung nữ kia rời khỏi Thính Hà Viện tới Ngự Thư Phòng. Tới Ngự Thư Phòng rồi, bị người đó cắt đuôi, còn thỉnh đại nhân trách phạt."
"Công phu của ngươi không kém, lại bị cắt đuôi, chứng tỏ đối phương đã có cảnh giác, việc này không trách ngươi được." Ngụy Thư Tĩnh lắc đầu, "Ngươi còn nhớ cung nữ kia trông thế nào không?"
"Dạ nhớ."
"Tốt lắm. Đi bảo Tiểu Chiếu 
"Nhớ rõ."
"Thực hảo. Đi làm tấm ảnh nhỏ vẽ ra tới."
"Đúng vậy."
......
Là muội sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.