Chương trước
Chương sau
Triệu Húc nhìn theo, phát hiện đó là hướng ra khỏi thành.
Cung mày lập tức nhíu chặt.
"Đi! Tới cổng thành!"
Sau khi dò hỏi hình thức xe ngựa và bộ dáng xa phu, Triệu Húc liền dẫn người tới cổng thành tra hỏi.
"Lục hoàng tử điện hạ." Ngay khi Triệu Húc định rời đi, Thịnh Lang Hoàn lên tiếng gọi hắn.
Triệu Húc dừng lại, ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Lang Hoàn.
"Gia muội, nhờ Lục hoàng tử điện hạ." Thịnh Lang Hoàn hành lễ.
Triệu Húc nhìn nàng ấy một cái, cưỡi ngựa phóng đi.
Thịnh Lang Hoàn đứng tại chỗ, nhìn theo Triệu Húc.
"Tiểu thư, vị Lục hoàng tử điện hạ này vì sao lại để bụng chuyện của Cửu tiểu thư như vậy?" Lúc này, Ô Châu theo sau mở miệng hỏi, "Là vì tiểu thư sao?"
Vì tiểu thư, cho nên tự nguyện ôm chuyện này?
"Chuyện này, nói như vậy còn hơi sớm." Thịnh Lang Hoàn lắc đầu.
Ban đầu, nàng cũng nghĩ thế, nhưng hiện tại, trong lòng lại có chút dao động
Nếu Lục hoàng tử có ý với nàng, vậy vì sao trong mắt của hắn nàng không nhìn thấy phương diện tình yêu?
"Thôi, chúng ta trở về chờ tin vậy."
Nói xong, Thịnh Lang Hoàn xoay người rời đi.
"Tiểu thư, nếu sáng mai Cửu tiểu thư còn chưa về thì phải làm sao đây?" Ô Châu hỏi.
"Nếu còn chưa về, vậy sáng sớm ngày mai, một mình ta tiến cung."
...
"Chết tiện! Chúng ta bị chơi rồi! Nữ nhân kia khẳng định còn ở gần đó, chưa trốn xa đâu!" Thủ lĩnh bọn bắt cóc dẫn người đuổi theo nửa canh giờ đều không nhìn thấy bóng dáng Vân Trân, tức giận mắng to, nhanh chóng quay lại căn phòng lúc trước, "Hiện tại các ngươi lục soát gần đây cho ta! Ta không tin ả có thể mọc cánh bay mất!"
"Vâng! Lão đại!"
Bên này, Vân Trân nương theo ánh trăng chạy đi.
Từ viện bắt cóc chạy đi, nàng đã chạy ngược hướng thời gian nửa nén hương.
Nơi này, cách Thượng Thanh biệt trang và Thanh Phong Quan không xa.
Nếu nàng có thể tới Thượng Thanh biệt trang trước, bỏ lại bọn bắt cóc, mượn xe ngựa, trở về kinh thành...
Đây là cách trước mắt an toàn nhất.
Nhưng tiền đề là trước khi bọn bắt cóc đuổi kịp, đã tới Thượng Thanh biệt trang. Còn về người của Thượng Thanh biệt trang, bọn họ liệu có giúp nàng không? Về điểm này, Vân Trân không quá lo lắng.
Dù sao, đó chính là nơi nhận tiền.
...
Đường đêm khó đi.
Nàng cứ thế đi về phía trước.
Ban đêm ở thời đại này vô cùng an tĩnh.
Một mình đi trong đêm, chỉ cần không chú ý, sẽ gặp manh thú.
Có điều cũng may, nơi này là ngoại ô kinh thành, ban đêm không có nhiều mãnh thú lắm.
Đốc đốc đốc.
Đúng lúc này, phía sau nàng truyền tới tiếng vó ngựa, hình như có một đội nhân mã đi về phía này.
Vân Trân không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
Nhưng trời quá tối, nàng không chú ý sau bụi cỏ thật ra là sườn dốc. Nàng vừa mới dẫm xuống, dưới chân trượt một cái, cả người lăn xuống.
"Giá!"
Triệu Húc dẫn người ở bên trên chạy như bay.
...
Vân Trân bị nhốt trong một khe núi, bốn phía mọc đầy rêu xanh. Mà chân nàng cũng bị trật. Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng vô cùng đau đớn, căn bản không có cách nào đứng lên được, càng đừng nói với trạng thái này rời khỏi khe núi.
Hiện tại nên làm sao đây?
Vân Trân ngẩng đầu nhìn ánh trăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.