Chương trước
Chương sau
"Cược gì?" Liễu Minh Cẩn hỏi.
Lưu Vân Bạch cười nói: "Thì cược xem các nàng ai thắng. Người thua phải mời người thắng một bữa ở Túy Vọng Cư."
Túy Vọng Cư là đại tửu lâu số một kinh thành.
Một bữa ăn ở đó bằng nửa năm sinh hoạt của bá tánh bình thường.
Cho dù là hoàng tử như bọn họ cũng rất ít tới Túy Vọng Cư. Đương nhiên giá cao là một chuyện, quan trọng nhất chính là sợ bị kẻ có tâm nắm được sơ hở.
Lưu Vân Bạch nói xong, Triệu Kỳ dẫn đầu phụ họa.
"Được, cứ đặt cược thế đi!" Triệu Kỳ nói, "Ta đây cược Liễu tiểu thư thắng."
"Ta đương nhiên cũng cược Trản Anh." Liễu Minh Cẩn nói.
Lưu Vân Bạch cười cười: "Nếu hai người đều cược Liễu tiểu thư, ta đây sẽ cược Cửu tiểu thư thịnh gia." Nói tới đây, hắn nhìn Triệu Húc, "A Húc, đệ cảm thấy ai sẽ thắng?"
...
Hoa viên bên cạnh, Vân Trân tiếp thục ném thẻ vào bình rượu.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Ba mũi tên liên tiếp đều trúng.
Tính cả ba mũi tên lúc trước, Vân Trân đã ném trúng sáu mũi tên.
Mãi đến mũi tên thứ chín được ném vào bình rượu, hiện trường đã lạnh ngắt như tờ. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Vân Trân, không dám tin đây là lần đầu nàng chơi trò này.
Nhưng ở đây nhiều người nhìn như vậy, thành tích ném trúng chín mũi tên không phải giả bộ.
"Lợi hại quá! Ném trúng chín mũi tên, đã đuổi kịp đường tỷ của muội rồi." Trong đám người, Liễu Hoán Hoán trợn mắt há hốc mồm nói, sau đó nhìn Thịnh Lang Hoàn bên cạnh, "Lang Hoàn tỷ tỷ, Cửu muội nhà tỷ thật sự lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu sao?"
Sắc mặt Thịnh Lang Hoàn cũng thay đổi.
"Trước đây muội muội không sống cùng chúng ta, cho nên ta cũng không rõ lắm." Thịnh Lang Hoàn đè nén kinh ngạc trong lòng, "Muội ấy nói là lần đầu, thì chính là lần đầu. Có lẽ do bản thân muội ấy có thiên phú."
Thịnh Vân Trân tới kinh thành ba ngày.
Trong mấy ngày sống chung, nàng ấy đều không khoa trương, cá tính cũng trầm lắng, không thích phiền phức. Lúc ấy, Thịnh Lang Hoàn còn không rõ vì sao phụ thân mình lại đột nhiên phái một Cửu muội như vậy tới?
Còn tưởng phụ thân sợ nàng sau này tiến cung, bị người ta hạ độc, cho nên phái một muội muội biết y thuật tới.
Thứ nhất, có thể giúp đỡ nàng chút ít.
Thứ hai, cũng có thể để Thịnh Vân Trân đi theo nhìn việc đời, sau đó tìm một nhà tốt gả đi.
Khi đó, nàng không quá để tâm sự xuất hiện đột ngột của muội muội này.
Nhưng hôm nay xem ra, Cửu muội này lại là người thâm tàng bất lộ.
Vừa rồi tuy là Vương tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư phủ chủ động khiêu khích nàng, nhưng nếu Vân Trân không để ý nàng ta, không muốn chọc vào phiền toái, sẽ cự tuyệt đề nghị của Vương tiểu thư. Nhưng nàng lại lựa chọn chấp nhận, mặc kệ Vương tiểu thư trào phúng thế nào, trong âm thầm lặng lẽ dần khiến nàng ta chủ động rơi vào cái hố mình đào...
Mà kết quả, mọi người đều cảm thấy Vương tiểu thư đáng đời, tự làm tự chịu. Ngược lại, nàng thật sự vô tội, thoát khỏi chỉ trích một cách sạch sẽ.
Dùng bốn lạng đẩy ngàn cân như thế vả mặt Vương tiểu thư...
Nếu không phải Thịnh Lang Hoàn tâm tư kín đáo, thời điểm ở quận thủ phủ Lẫm Châu tranh đấu hậu trạch gay gắt không ngừng, chuyện trải qua nhiều hơn người khác, chỉ sợ bản thân cũng không nhìn thấu.
Cửu muội này đúng là sâu không lường được!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thịnh Lang Hoàn dần thâm trầm.
...
"Thịnh cửu tiểu thư đã có thực lực như vậy, khi nãy có vẻ là ta đường đột." Liễu Trản Anh lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.