Chương trước
Chương sau
"Thật sự tốt quá. Lúc trước kết bạn với Lang Hoàn tỷ tỷ, bây giờ lại có thêm Vân Trân muội muội, ta đây không cần phải lo ngày tháng sau này ở kinh thành nhàm chán nữa." Liễu Hoán Hoán cười nói.
Thịnh Lang Hoàn nở nụ cười.
Vân Trân cũng tươi cười.
Liễu Hoán Hoán, ánh mắt đầu tiên Vân Trân nhìn thấy, liền cảm thấy nàng ấy hơi quen mắt. Thời điểm nàng ấy tự báo họ tên, Vân Trân mới sực nhớ quen mắt ở chỗ nào.
Họ Liễu!
Khó trách.
Có vài phần tương tự Liễu Minh Cẩn và Liễu Trản Anh.
Sau đó Vân Trân mới biết, Liễu Hoán Hoán và Thịnh Lang Hoàn đã quen nhau từ trước.
Đa phần con cháu Liễu gia đều theo trưởng bối định cư ở Bắc cương. Trấn Bắc Hầu phủ ở kinh thành cũng chỉ có Trấn Bắc Hầu lão phu nhân, Liễu Minh Cẩn cùng một ít dòng bên.
Vãn bối của Liễu gia dần lớn, hôn phối của họ cũng trở thành chuyện quan trọng hàng đầu.
Tiệc mừng thọ lần này của Thái Hậu, nhi nữ Liễu gia lục tục trở về.
Liễu Hoán Hoán là một trong số đó.
Có điều mẫu thân của Liễu Hoán Hoán trước khi xuất phát bất hạnh nhiễm phong hàn, Liễu Hoán Hoán ở lại chiếu cố mẫu thân, mãi đến khi mẫu thân khang phục mới khởi hành hồi kinh.
Vì trì hoãn một chút, các huynh đệ tỷ muội khác đều đã đi trước.
Liễu Hoán Hoán lên đường muộn, thời điểm ở đường nhỏ trong núi hoang, bánh xe không cẩn thận bị hỏng. Xa phu sửa chữa rất lâu vẫn không sửa được. Nơi đó trước không có thôn, sau không có cửa hàng, ngay lúc Liễu Hoán Hoán vô cùng sốt ruột, vô tình gặp Thịnh Lang Hoàn cũng tới kinh thành.
Sau khi nghe sự cố nàng ấy gặp phải, Thịnh Lang Hoàn liền cho nàng ấy đi cùng.
Tình nghĩa của hai người cũng bắt đầu từ lúc ấy.
...
Vân Trân theo các nàng vào Lạc Khê biệt viện.
Lạc Khê biệt viện trồng hoa đào khắp nơi. Hoa đào thơm thoảng thoảng, vừa đáng yêu lại kiều tiếu, khó trách lần này buổi tụ tập của quý nữ lại tổ chức ở Lạc Khê biệt viện.
Vân Trân và Thịnh Lang Hoàn được Liễu Hoán Hoán dẫn đường, cứ thế vào sâu trong rừng đào.
Trên đường, gặp không ít tiểu thư các nhà, Liễu Hoán Hoán giới thiệu với họ thân phận của Thịnh Lang Hoàn và Vân Trân. Lại đi thêm một đoạn, các nàng xuyên qua hành lang gấp khúc, tới một sân vườn. Sân này nằm sau rừng đào, từ đây phóng mắt nhìn ra xa, phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Vân Trân không khỏi nhớ tới năm đó, thời điểm đương kim Thánh Thượng còn là Ninh Vương, bị ám sát ở chùa Kỳ Sơn. Nàng và Triệu Húc, Ngụy Thư Tĩnh sau khi nghe tin lập tức chạy tới. Có một buổi tối, Triệu Húc gọi nàng vào rừng đào, ngắm đào dưới ánh trăng.
Đêm ở rừng đào chùa Kỳ Sơn đó khiến nàng cả đời khó quên.
"Muội muội, muội muội?"
Đúng lúc này, Vân Trân nghe Thịnh Lang Hoàn gọi mình.
"Sao vậy?" Vân Trân hoàn hồn.
Thịnh Lang Hoàn kéo cổ tay nàng, nhìn về mái đình phía trước: "Hoán Hoán nói, đường huynh và đường tỷ của muội ấy đều ở bên kia, muốn dẫn chúng ta qua làm quen."
Đường huynh đường tỷ?
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ, ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy trong đình đã có vài người đang đứng, hoặc ngồi.
"Tam tỷ, muội muốn đi dạo một lát."
Thịnh Lang Hoàn nghe thế cũng không tức giận, ngược lại còn hỏi nàng có phải có chỗ nào không khỏe không?
Vân Trân nói không phải.
Sau khi cảm tạ, nàng nhìn theo Thịnh Lang Hoàn và Liễu Hoán Hoán rời đi.
Mãi đến khi các nàng sắp tới đình, Vân Trân mới xoay người.
Nàng biết mình cự tuyệt như vậy, trong mắt những người khác có chút thất lễ.
Nhưng hiện tại, nàng vẫn chưa thật sự sẵn sàng gặp lại cố nhân.
...
Vân Trân dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi về phía trước.
Chờ nàng sực tỉnh, mới phát hiện xung quanh đã không còn ai, hơn nữa hình như nàng đã lạc đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.