Chương trước
Chương sau
Hừ! Lục hoàng tử đúng là không màng nhân tình!
Cung nữ của bà nói không sai, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy!
Vừa rồi Lục hoàng tử giáo huấn cung nữ của Thất hoàng tử, còn không phải giết gà dọa khỉ cho bà ta xem sao?
Nếu bà ta không tiên hạ thủ vi cường, sớm muộn gì cũng bị người ta dùng chuyện này để uy hiếp.
"Ngươi có kế sách gì không?" Từ Tiệp Dư hỏi.
Cung nữ lập tức đến bên tai Từ Tiệp Dư: "Tiệp Dư, không bằng thế này..."
...
Bên kia, Triệu Húc dẫn Triệu Du về tẩm cung thay thường phục, sau đó phái người tới Thấm Phương Cung báo với Thấm Chiêu Nghi chuyện hắn muốn dẫn Triệu Du xuất cung.
Chờ bọn họ thay thường phục xong, chuẩn bị rời đi, người phái ra trở về đáp lời, chuyển lời của Thấm Chiêu Nghi, nói chuyện hôm nay vô cùng cảm tạ Lục hoàng tử, Thất hoàng tử xuất cung, làm phiền hắn.
Triệu Húc gật đầu, dẫn Triệu Du ra ngoài.
Thời điểm tới cửa cung, hắn lại gặp Ngụy Thư Tĩnh dẫn người tuần tra.
Hiện giờ, Ngụy Thư Tĩnh đã là ngự tiền nhất phẩm thị vệ đeo đao, đồng thời kiêm chức phó thống lĩnh cấm vệ quân.
"Thỉnh an Lục hoàng tử, Thất hoàng tử." Nhìn thấy bọn họ, Ngụy Thư Tĩnh hành lễ.
"Ngụy thống lĩnh, không cần đa lễ." Triệu Húc nói.
"Nếu không còn chuyện gì khác, thần xin cáo từ trước." Nói xong, Ngụy Thư Tĩnh ôm quyền với họ, dẫn người rời đi.
Triệu Húc đứng tại chỗ, nhìn theo Ngụy Thư Tĩnh đi xa.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã trở nên như vậy.
Rõ ràng trước kia thân như huynh đệ, hiện giờ lại xa lạ như thế.
Có lẽ là từ khi hắn trở thành Lục hoàng tử, hoặc là khi ở Giang Nam, trên bờ sông Lưu Tô, phát hiện thi thể của nàng...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Húc trở nên ảm đạm.
Nàng, hiện giờ còn sống hay đã chết?
Hắn tìm kiếm ở sa mạc một tháng vẫn không phát hiện thi thể của nàng. Mãi đến cuối cùng, tiên hoàng qua đời, hắn không thể không hồi kinh.
Vẫn luôn không phát hiện thi thể, có phải có nghĩa nàng vẫn còn sống hay không?
Đây có lẽ là hi vọng cuối cùng của hắn.
...
Vân Trân đã về kinh thành hai ngày.
Nhưng hai ngày nay, đều không thấy nàng ra khỏi cửa.
Nàng giống như những khuê tú chưa xuất giá, cứ ở trong phòng. Người khác là thêu thùa, mà nàng là phơi dược liệu, đọc sách y.
Ô Châu quan sát hai ngày, trở về bẩm báo Thịnh Lang Hoàn, nói nàng thật sự biết y thuật.
Thịnh Lang Hoàn nghe xong, sắc mặt không mấy thay đổi.
Chiều hôm nay, ngay khi Vân Trân định mang dược liệu phơi ngoài sân về phòng, Thịnh Lang Hoàn dẫn theo nha hoàn Ô Châu tới tìm.
"Tam tỷ."
Vân Trân nhìn thấy Thịnh Lang Hoàn, hành lễ.
"Muội muội." Thịnh Lang Hoàn gật đầu, "Lần này ta tới là muốn nói với muội, ngày mai ở Lạc Khê biệt viện ở ngoại ô có hội ngắm hoa, do Liễu gia tổ chức. Đến lúc đó, tiểu thư các nhà đều sẽ đi."
"Tỷ tỷ cũng đi sao?" Vân Trân hỏi.
"Đúng vậy." Thịnh Loan Hoàn gật đầu, "Không chỉ có ta, muội muội cũng phải đi."
"Muội muội biết rồi." Vân Trân cúi đầu, đáp.
Hội ngắm hoa do Liễu gia tổ chức, tiểu thư các nhà đều tới...
Chỉ sợ hội ngắm hoa này, trên danh nghĩa để mọi người tụ tập ngắm hoa, trên thực tế, "hoa" không chỉ hoa, mà là chỉ những thiếu nữ minh diễm động lòng người.
Ý nghĩa thật sự của hội ngắm hoa có lẽ là để người trong cung gặp mặt những thiếu nữ này trước.
Liễu gia mở hội ngắm hoa sao...
Không biết ngày mai sẽ gặp lại mấy vị cố nhân nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.