Chương trước
Chương sau
Vân Trân nhíu mày.
Lưu Vân Bạch nói không sai.
Nhưng hợp tác với Lưu Vân Bạch, không khác nào bảo hổ lột da, binh hành hiểm chiêu (*). Chỉ cần không chú ý, phiền toái này chưa được giải quyết, phiền toái tiếp theo lại tới.
(*) Binh hành hiểm chiêu (兵行险招): ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ hội lật ngược tình thế
Hợp tác với Lưu Vân Bạch không dễ dàng như vậy.
Trân Nhi lúc trước sớm đã lĩnh giáo.
Có điều...
Lưu Vân Bạch nói cũng không sai, đây là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có liên thủ, mới có khả năng ra ngoài.
"Ta..."
"Cô nương!"
Ngay thời điểm Vân Trân định trả lời, phía sau vang lên tiếng của thiếu nữ. Vân Trân dừng lại, nhìn Tiểu Thu nôn nóng chạy tới.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vân Trân kinh ngạc nhìn Tiểu Thu.
Hiện tại nàng ta không nên canh giữ Triệu Húc sao?
"Hai người đi không bao lâu, ám vệ của Triệu công tử liền tới. Triệu công tử phát hiện bản đồ trên người không thấy đâu, liền ép hỏi Tiểu Thu tung tích của cô nương và giáo chủ. Tiểu Thu phải tốn rất nhiều sức lực mới thoát khỏi bọn họ. Không ngờ đi một vòng lại gặp được mọi người... A, giáo chủ đây là... Tiểu Thu lập tức qua giúp ngài ấy..."
"Khoan đã!" Lúc này, Vân Trân duỗi tay cản nàng ta lại.
"Cô nương, còn chuyện gì sao?" Tiểu Thu mở lớn hai mắt, khó hiểu nhìn nàng.
Vân Trân lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Lưu Vân Bạch và Nha Sát bên cạnh.
"Bọn họ bị thương không nhẹ. Chỗ ta có thuốc, ngươi mang qua cho họ uống đi..."
Nói rồi, Vân Trân duỗi tay sờ soạng trong lồng ngực.
Tiểu Thu hơi khom người về phía nàng.
Bỗng, Vân Trân vươn tay.
"Chính là thứ này..."
"Cô..."
Tiểu Thu duỗi tay nhận lấy.
Nhưng ngay lúc này, trong tay Vân Trân đột nhiên rải ra khói trắng, bay về phía Tiểu Thu. Hai mắt Tiểu Thu mở lớn, ngay sau đó vội tránh sang một bên.
Cho dù nàng ta phản ứng mau lẹ, nhưng ít sương khói đã dính lên người. Lập tức, nơi bị khói trắng dính vào, làn da nóng rát.
"Ngươi!" Tiểu Thu nhanh chóng điểm mấy huyệt trên người, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất.
Lúc này, đánh nhau bên kia cũng kết thúc. Lệ Vô Ngân trực tiếp dùng một chưởng đánh bay tả hộ pháp. Tả hộ pháp rơi xuống đất, phun ra ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Lệ Vô Ngân quay đầu, đi về phía nàng vài bước, đột nhiên cơ thể lảo đảo một cái, hắn ôm ngực quỳ xuống, phun ra ngụm máu tươi.
"Lệ Vô Ngân!"
Vân Trân cả kinh, điều khiển xe lăn tới trước mặt hắn.
Nàng từ xe lăn ngã ngồi xuống đất, nâng Lệ Vô Ngân dậy, cho hắn uống một viên thuốc.
"Đừng nói chuyện!"
Lệ Vô Ngân mở to hai mắt nhìn nàng, muốn mở miệng, đã bị Vân Trân cắt ngang. Vân Trân bắt lấy cổ tay hắn, chỉ cảm thấy mạch tượng của hắn rất loạn.
Ta không sao.
Hắn há miệng, không tiếng động mà nói với nàng ba chữ này.
Sao có thể không sao?
Rõ ràng trước đó đã tạm thời ổn định. Vừa rồi, vì đánh bại tả hộ pháp, lại động chân khí.
Nàng sớm nên nghĩ tới!
...
"Sao ngươi lại nghi ngơi ta?"
Đúng lúc này, Tiểu Thu ngồi dưới đất mở mắt, hỏi Vân Trân.
Vân Trân nghe tiếng, quay đầu, nhìn Tiểu Thu.
"Thật ra, người ta không muốn hoài nghi nhất chính là ngươi."
Tiểu Thu là người đầu tiên nói với nàng Lệ Vô Ngân có thể gặp đã gặp sai sót trong quá trình luyện công.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.