Chương trước
Chương sau
"Lúc bão cát tới, Tiểu Thu trốn vào dưới tường đất bên cạnh..." Tiểu Thu trả lời.
Trận bão cát này đột ngột tới khiến họ đều không trở tay kịp.
Lúc ấy, Lệ Vô Ngân cách xa Vân Trân, không thể ứng cứu, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng bị người bên cạnh ôm vào lòng. Mà Tiểu Thu tuy rằng gần Vân Trân, lại bị cát thổi vào mắt.
Trong chớp mắt, Vân Trân đã không thấy tăm hơi.
Sau đó, bọn họ đều tìm nơi núp vào.
Chờ bão cát qua, Tiểu Thu từ dưới tường đất bò dậy, phát hiện những người khác đều không thấy đâu. Nàng tìm xung quanh, phát hiện sau tấm bia đá xuất hiện một con đường thông vào cung điện ngầm.
Tiểu Thu đi theo con đường đó vào địa cung.
Có điều địa cung địa hình phức tạp, trong tay Tiểu Thu lại không bản đồ, rất nhanh liền lạc đường.
Ngay lúc ấy, nàng gặp được Lệ Vô Ngân.
Khi đó, Lệ Vô ngân đang bị mười mấy thích khách bao vây.
Nếu là Lệ Vô Ngân ngày thường, cho dù không thể lập tức giải quyết đám thích khách, muốn cắt đuôi bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng thời điểm Tiểu Thu gặp Lệ Vô Ngân, tình hình Lệ Vô Ngân rất không đúng, bước chân phù phiếm, nội lực tán loạn. Nếu không phải thích khách kiêng ki, chỉ sợ hắn sớm đã không chống đỡ tới khi Tiểu Thu tới.
Chuyện sau đó, Vân Trân và Triệu Húc đã biết.
Tiểu Thu che chở Lệ Vô Ngân lui về sau, sau đó tới vách tường bên kia.
Đúng lúc này, vách tường đột nhiên mở ra, bọn họ nhân cơ hội chạy vào. Vân Trân cũng canh chuẩn thời cơ, chắn thích khách ở bên kia vách tường.
"Như vậy còn hai người, đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Thu nói xong, Lệ Vô Ngân liền hỏi, dứt lời, ánh mắt dừng trên người Triệu Húc.
Triệu Húc ngồi đối diện hắn.
Cảm nhận ánh mắt của hắn, Triệu Húc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn.
Sau khi nhìn nhau, Triêu Húc nhíu mày.
Lệ Vô Ngân không thích hắn, thời điểm bọn họ lần đầu gặp ở Thanh Phong Quan Triệu Húc đã nhận ra. Chỉ là giữa bọn họ, ngoại trừ đều biết Trân Nhi thì không còn giao thoa nào khác, triệu Húc thật không hiểu, vì sao hắn vẫn dùng ánh mắt lạnh băng cất chứa sự cảnh cáo nhìn mình?
Chẳng lẽ, chỉ vì cái chết của Trân Nhi sao?
"Lúc bão cát tới, chúng ta vô tình bị cuốn vào trong." Vân Trân cảm nhận bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Triệu Húc và Lệ Vô Ngân, vội giải thích, "Sau khi chúng ta rơi xuống, đường bên trên đã chặn, người khác không vào được, chúng ta cũng không ra được. Mãi đến sau này tìm được cơ quan, lúc đó mới thoát khỏi, tới đây thì gặp hai người. Đúng rồi, những người khác đâu? Hai người có gặp ai nữa không?"
Lệ Vô Ngân lắc đầu.
Không gặp sao?
Tiểu Thu nói khi bão cát kết thúc, nàng ấy phát hiện một con đường xuất hiện phía sau tấm bia đá. Nếu nàng ấy có thể tìm được con đường kia, vậy chờ những người khác trở về, khẳng định cũng sẽ nhìn thấy.
Như thế xem ra, đám người Lưu Vân Bạch rất có khả năng cũng vào địa cung của Thương Vương rồi.
...
Cuối cùng, trải qua thương lượng, bọn họ quyết định tới nơi đặt quan tài của Thương Vương ở chính điện địa cung trước. Theo truyền thuyết, thuốc bất tử và chìa khóa bảo tàng đều giấu ở đó.
...
Mấy người họ nghỉ ngơi một lát, lần nữa lên đường.
Sau khi uống thuốc, Lệ Vô Ngân đã khôi phục bình thường.
Ít nhất trong mắt người ngoài, hắn đã khỏe mạnh trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.