Chương trước
Chương sau
Trên bản đồ không nói phải vào trong như thế nào.
Có lẽ đáp án ở trên tấm bia đá ngay trước mặt bọn họ.
Có điều văn tự kỳ lạ thuộc về Ma Cản thành hơn hai trăm năm trước, bọn họ đều không biết. Triệu Húc có thể xem như là người bác học trong số bọn họ, nhưng chính hắn cũng không đọc được nhiều.
Hơn nữa năm tháng ăn mòn.
...
Triệu Húc cau mày, cẩn thận đọc văn tự trên bia đá.
Hai tay Lưu Vân Bạch ôm vai, nhìn bia đá chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.
Bạch Tà nhìn khắp nơi, xem có tìm thấy cơ quan nào không.
Người của U Minh giáo vây quanh Lệ Vô Ngân.
"Có lẽ ta biết."
Đúng lúc này, Lâm đại thúc vốn trầm mặc từ lúc vào Ma Cản thành đột nhiên lên tiếng.
Dứt lời, mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Lâm đại thúc hai tay bị dây thừng trói chặt, chậm rãi đến trước bia đá, ngẩng đầu, dùng ánh mắt thành kính bọn họ không lý giải được nhìn văn tự bên trên.
"Vinh quang của vương, không thể chế phục. Tôn nghiêm của vương, không thể giẫm đạp. Lãnh thổ của vương, không thể xâm nhập." Giọng trầm thấp của Lâm đại thúc vang lên. Mọi người nhìn ông ta, không ai ngắt lời, "An bình của vương, không thể phá vỡ. Sự sống của vương..."
Nói tới đây, Lâm đại thúc bỗng dừng lại.
Ông ta cúi đầu, đứng trước tấm bia đá, không nhúc nhích.
Những người khác không tự chủ mà nâng cao phòng bị.
Lệ Vô Ngân tới sát Vân Trân.
Vân Trân tuy rằng nhìn có vẻ không động đậy, nhưng ngón tay đã sờ soạng ngân châm giấu trong tay áo.
"Sự sống của vương..." Lúc này, tiếng của Lâm đại thúc lần nữa vang lên, "Cần dùng máu tươi hiến tế."
Nói xong chữ cuối cùng, Vân Trân phát hiện bọn họ bị một đám hắc y nhân vây quanh.
Đám y nhân này hiển nhiên là cùng một bọn với nhóm thích khách lúc trước.
"Hay lắm! Ngươi quả nhiên có vấn đề!" Bạch Tà chỉ vào Lâm đại thúc, lớn tiếng.
"Ha..." Lâm đại thúc cười lạnh.
Trong nháy mắt, ông ta như biến thành một người khác, từ thôn dân nhỏ bé bình phàm trở thành kẻ khiến người ta không nắm bắt được.
Rắc.
Theo đó, dây thừng trói tay ông ta lập tức đứt đoạn.
"Chịu chết đi! Đám người các ngươi dám quấy rầy giấc ngủ của vương!"
Lâm đại thúc vừa nói hết câu, hắc y nhân xung quanh lập tức xông về phía họ.
Lúc này, không còn là thử, mà là hạ tử thủ.
Rất nhanh, hai bên đã giao chiến đến hỗn loạn.
...
Tiểu Thu che chở Vân Trân, trốn ra ngoài vòng chiến.
Phàm là kẻ muốn giết Vân Trân đều bị Tiểu Thu đánh lui.
Giờ phút này, người ở hiện trường có lẽ chỉ có Vân Trân và Lâm đại thúc kia không bị động vào.
Vân Trân nhìn chằm chằm đám người hỗn chiến.
Lời Lâm đại thúc vừa nói đã chứng minh thân phận của họ.
Bọn họ hẳn là hậu nhân tâm phúc của Thương Vương trong truyền thuyết.
Nhìn hành động của họ, hẳn đã bảo vệ xung quanh Ma Cản thành nhiều thế hệ, bảo đảm địa cung của Thương Vương không bị người ngoài quấy rầy. Nếu đã thế, vậy lúc trước ở Nham Nhai sơn trang vì sao lại xuất hiện giọng nói kỳ lạ kia?
Giao bản đồ bảo tàng của Thương Vương cho họ rốt cuộc là ai?
Trong đầu Vân Trân vô cùng mờ mịt.
Có điều hiện tại, hiển nhiên không phải thời điểm tự hỏi những vấn đề này.
Việc cấp bách là mau chóng giải quyết đám thích khách trước mặt cùng tìm cửa ra vào địa cung của Thương Vương.
Tấm bia đá...
Đột nhiên, Vân Trân cảm nhận dưới chân hơi chấn động. Theo đó, xuất hiện một thứ màu đen. Nàng vội quay đầu, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện một đạo hắc ảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.