Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, bọn họ mua sắm ít đồ trong thôn đề vào sa mạc.
Dùng xong bữa trưa, đoàn người chuẩn bị khởi hành.
Sau khi giao mảnh ghép bản đồ cho Triệu Húc, Ngụy Thư Tĩnh đã lên đường hồi kinh.
Hiện giờ vào sa mạc, tìm kiếm bảo tàng của Thương Vương có Triệu Húc, Lưu Vân Bạch, Bạch Tà cùng ba ám vệ của Triệu Húc, nha hoàn Nha Sát của Lưu Vân Bạch cùng bốn hộ vệ hoàng cung phái tới bảo vệ họ.
Mà bên U Minh giáo, Lệ Vô Ngân chỉ dẫn theo Vân Trân, Tiểu Thu và tả hộ pháp. Hữu hộ pháp cùng người của U Minh giáo ở lại, tiếp ứng bất cứ lúc nào.
Cuối cùng chính là Lâm đại thúc dẫn đường cho họ.
...
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, bọn họ liền cưỡi lạc đà đã mua, vào sa mạc.
Hiện giờ là đầu thu, nhiệt độ sau giờ Ngọ ở sa mạc không cao không thấp.
Có điều, Lâm đại thúc nói với họ, tới tối, nhiệt độ trên sa mạc sẽ hạ thấp đột ngột, lúc ấy mới thật sự lạnh.
Đồng thời, đêm ở sa mạc vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều cất giấu nguy cơ.
Cho nên trước khi mặt trời lặn, bọn họ tốt nhất nên tìm được nơi dừng chân.
Nếu không, sẽ rất phiền phức.
May mắn là, ngày đầu tiên ở sa mạc, bọn họ rất nhanh đã tìm được chỗ có thể nghỉ chân.
Màn đêm buông xuống.
Nhiệt độ trên sa mạc lập tức hạ xuống âm độ.
Đội hộ vệ nhanh chóng dựng xong lều trại.
U Minh giáo bên này, tả hộ pháp và Tiểu Thu cũng đã dựng lều xong.
Sau đó, trước lều trại đốt hai đống lửa.
U Minh giáo và nhóm người Triệu Húc lần lượt ngồi vây quanh hai đống lửa.
"Khụ..." Vân Trân ho khan một tiếng.
Tiểu Thu vội đi lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Từ khi bắt đầu uống thuốc giải cổ, thân thể Vân Trân liền trở nên yếu ớt. Nhiệt độ ở sa mạc thấp như vậy, nàng không nhịn được mà ho khan.
...
Bên đống lửa khác.
Triệu Húc nghe Tiểu Thu và Quỷ đại phu nói chuyện, lại không ngẩng đầu nhìn qua.
Có lẽ vì chuyện hôm trước, nên cả ngày hôm nay, Triệu Húc đều cố tình né tránh Quỷ đại phu, thời gian ánh mắt dừng trên người nàng cũng không vượt quá hai giây.
Cảm giác tim đập loạn nhịp tối qua giống như chỉ là ảo giác của hắn.
Có điều, Lưu Vân Bạch ngồi bên trái hắn lại không nghĩ như vậy.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt liễm diễm đào hoa cười như không cười mà nhìn Vân Trân.
Vân Trân cảm nhận được, ngẩng đầu, tầm mắt vừa lúc đụng phải Lưu Vân Bạch. Không đợi nàng có phản ứng gì, Lưu Vân Bạch đã nhếch môi nở nụ cười.
Gương mặt của Lưu Vân Bạch vốn đã mang vẻ yêu nghiệt, hiện giờ cười như vậy càng điên đảo chúng sinh, ngay cả Tiểu Thu ngồi bên cạnh Vân Trân nhìn thấy cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
...
Lệ Vân Bạch hơi cau mày, uốn cong ngón tay, muốn động thủ.
Đúng lúc này, Vân Trân cản hắn lại.
Đừng.
Vân Trân lắc đầu.
Lưu Vân Bạch biết, Lệ Vô Ngân không thích nàng giao du với họ, lại ngay lúc này cười với nàng, còn không phải muốn khiêu khích Lệ Vô ngân sao?
Lệ Vô Ngân sao có thể làm ra chuyện vô nghĩa?
Vân Trân không muốn hắn đạt được điều mình muốn.
...
Mà Triệu Húc từ đầu đến cuối đều không nhìn qua phía họ.
"Lâm đại thúc, nếu không vội ngủ, vậy kể thêm về Ma Cản thành cho chúng ta nghe đi." Triệu Húc bỗng ngẩng đầu nhìn Lâm đại thúc ngồi cạnh đống lửa, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.