Chương trước
Chương sau
"Tử Nhi, con..." Mộ Dung Hoành nôn nóng nhìn Mộ Dung Nghiên Tử.
Mộ Dung Trường Phong mang vẻ mặt không thể tin được.
"Cha, Đại ca, trên người con không có bản đồ gì cả! Thật sự không có, không tin cha gọi người tới lục soát đi..." Mộ Dung Nghiên Tử duỗi tay muốn kéo cánh tay Mộ Dung Hoành.
Nhưng ngay lúc này, một cuốn da dê ố vàng từ trong ống tay áo của Mộ Dung Nghiên rơi xuống đất.
Khoảnh khắc đó, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Đột nhiên có người bay tới, nhặt lên mở ra.
Bên trên viết bốn chữ "Bảo tàng Thương Vương".
"Bảo tàng của Thương Vương! Là bảo tàng của Thương Vương!"
"Mộ Dung trang chủ, bây giờ ngươi còn nói gì nữa?"
Lập tức có người chất vấn.
Mộ Dung Hoành nhìn Mộ Dung Nghiên Tử.
Mộ Dung Nghiên Tử liều mạng lắc đầu: "Cha, không phải Tử Nhi, thật sự không phải... Con cũng không biết..."
"Ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên có người chỉ vào kẻ cầm bản đồ kia, hét lớn.
"Không được đi! Giao bản đồ ra đây!"
"Mau giao ra đây!"
Rất nhanh, mọi người như ong vỡ tổ tranh đoạt bản đồ bảo tàng.
"Sao có thể để bản đồ rơi vào tay những kẻ này!"
Vân Trân chỉ nghe hữu hộ pháp nói một câu, sau đó phóng đi xông vào đám người.
Tả hộ pháp theo sát phía sau.
"Cô nương?" Tiểu Thu nhìn Vân Trân.
Hiện trường đã loạn cả lên, mọi người đều đang tranh đoạt bản đồ bảo tàng của Thương Vương.
Cuối cùng, ngay cả người của Mộ Dung gia cũng gia nhập.
Vân Trân nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, xoay người ra ngoài.
"Hả? Cô nương không đoạt sao?" Tiểu Thu tò mò đuổi theo, hỏi nàng.
"Dễ dàng có được, có gì phải đoạt?" Vân Trân trả lời.
Bản đồ bảo tàng của Thương Vương không phải rất quan trọng sao?
Vân Trân tin, rất ít ai không ham muốn nó.
Nhưng cố tình người kia trốn trong bóng tối lại nói thẳng ra bản đồ nằm trên người nữ nhi Mộ Dung Hoành, công khai nhường cho người ở đây.
Bản đồ dễ dàng tìm thấy như vậy, hoặc là mồi, hoặc là giả.
Tranh tới tranh lui, tiền lời còn không phải thuộc về kẻ núp trong bóng tối kia sao?
Vân Trân không muốn lại làm quân cờ cho người khác.
...
Tiểu Thu gãi đầu, không nói nữa.
"Yêu nữ Ma giáo! Chạy đi đâu? Trả đôi mắt cho nhi tử của ta!"
Đúng lúc này, có người cản đường các nàng.
Người chặn đường chính là trang chủ của Từ Bi trang. Từ khi Vân Trân xuất hiện, trang chủ của Từ Bi trang liền nhận ra thân phận của nàng, vẫn luôn chuẩn bị muốn báo thù cho con mình.
"Bằng các ngươi cũng muốn báo thù?" Tiểu Thu cười lạnh, rút hai thanh loan đao trên eo ra, tấn công.
"Lên!" Trang chủ của Từ Bi trang ra hiệu.
Lập tức, Tiểu Thu và người của Từ Bi trang đánh nhau.
Mà Vân Trân, từ đầu đến cuối đều an tĩnh đứng trên bậc thang nhìn. Trên mặt này trước sau đều không có phản ứng quá lớn, có lẽ do mặt nạ ác quỷ ngăn cản, khiến người cảm giác như vậy.
Trong lúc này, cũng có người muốn công kích Vân Trân.
Có điều, còn chưa kịp tới gần, đã bị Tiểu Thu ngăn lại.
Đừng nhìn Tiểu Thu còn trẻ.
Võ công của nàng ấy không hề thua kém tả hữu hộ pháp.
...
Thời điểm Triệu Húc và Lưu Vân Bạch từ bên trong đi ra, vừa lúc chứng kiến một màn này.
"Không ngờ trên giang hồ cũng chú ý lấy nhiều bắt nạt ít." Hai tay Lưu Vân Bạch ôm vai, thấp giọng cười.
Triệu Húc nhìn thân ảnh phía trước đưa lưng về phía họ, hơi thất thần.
Mà lúc này, trong lòng Vân Trân lại sóng cuộn mênh mang.
Nàng không có cách nào dùng từ ngữ để hình dung tâm tình của mình giờ phút này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.