Chương trước
Chương sau
Phái người tiếp ứng?
Vì sợ nàng không đi sao?
Nhưng lúc này, Vân Trân đã không còn tâm tình cãi cọ với Tô Thanh Loan.
Chỉ nghĩ tới mai phải đi, lòng nàng vô cùng khó chịu.
Nàng không biết nên giải thích thế nào với Triệu Húc?
Có lẽ, không cần giáp mặt giải thích.
Giáp mặt nói, Triệu Húc chắc chắn sẽ không để nàng đi.
Đến lúc đó lại khó tránh khỏi một số việc rắc rối.
Có lẽ, nàng nên để lại một phong thư.
Trong thư cứ nói, nàng đột nhiên nhận được tin xin giúp đỡ của sư phụ, vội đi cứu người, chờ thêm một khoảng thời gian nữa lại phái người gửi thư về, nói sự việc bị trì hoãn, e rằng phải ở bên ngoài một hai năm...
...
Trong đầu Vân Trân rất loạn.
Càng tìm cớ, nàng càng muốn trực tiếp nói với Triệu Húc rằng nàng đi tìm cách giải tình nhân cổ.
Không giải được tình nhân cổ, đời này không gặp lại!
Ba chữ "không gặp lại" khiến nàng rùng mình.
Nhưng... Đây là sự thật.
Tình nhân cổ là bế tắc giữa nàng và Triệu Húc.
Nếu không tìm được cách cởi bỏ tình nhân cổ, vậy nàng và Triệu Húc chỉ có thể đời này không gặp lại.
Sinh ly... Tử biệt.
Thống khổ nhất, không gì hơn sống mà chia xa.
...
Tô Thanh Loan đắc ý rời đi.
Việc hôm nay, đắc ý nhất không ai hơn nàng ta.
Mà hai ngày nay, Vân Trân và Triệu Húc đều tâm sự nặng nề.
Mỗi lần gặp, đều như có một thứ gì đó treo trên đầu bọn họ.
Lúc này, Vân Trân đặc biệt hối hận, hối hận bản thân tỉnh ngộ quá trễ. Bằng không, cũng sẽ không ngay thời điểm phát hiện bản thân thích một người, liền phái từ biệt với người kia.
...
Cứ như vậy đến ngày du thuyền.
Du thuyền là để chuẩn bị cho năm mới.
Chỉ có ngày hôm nay, nó mới mở cửa với bá tánh trong Giang Nam thành.
Tô gia là phú hộ số một Giang Nam, tự mình đã có thuyền xa hoa, căn bản không cần đi thuê như bá tánh. Mà hôm nay du thuyền trên sông Lưu Tô, con thuyền lớn nhất, xa hoa nhất của Tô gia khiến mọi người đặc biệt chú ý.
"Hiện giờ vẫn còn sớm, chờ đến tối, hai bên sông sẽ trải đầy hoa đăng, đèn trên thuyền cũng sáng. Đến khi ấy mới thật sự rực rỡ."
Lúc này, Tô Chiếu tự mình dẫn Triệu Húc đứng ở boong thuyền ngắm cảnh sông nước Giang Nam.
Vân Trân và Nguyên Bảo theo sau Triệu Húc.
"Đúng vậy, vô cùng rực rỡ. Nghĩ đến thịnh cảnh năm trước, lòng ta liền thỏa mãn."
"Nói cũng đúng. Bá tánh Giang Nam thành có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, ít nhiều cũng nhờ Tô lão gia và Tô gia. Không có Tô gia, làm sao phong cảnh lung linh như vậy!"
"Cho nên, vẫn là Tô lão gia lợi hại nhất."
...
Mấy lão bản cửa hàng đi cùng Tô Chiếu sôi nổi khen ngợi Tô gia.
"Không dám nhận, không dám nhận. Là các vị nâng đỡ, mới có Tô gia ta của ngày hôm nay." Tô Chiếu cười xua tay.
"Tô lão bản khách khí."
"Quá khiêm tốn."
...
Tô Chiếu dẫn Triệu Húc du thuyền xong, thấy khí sắc Triệu Húc không tốt, sợ sức khỏe hắn chưa khôi phục, liền bảo hắn về phòng nghỉ ngơi, chờ muộn một chút, khi hai bên bờ sông cùng đèn hoa đăng sáng lên lại trở ra thưởng thức.
Triệu Húc nghe vậy, nói với Tô Chiếu vài câu, liền mang theo Vân Trân và Nguyên Bảo về phòng.
Người của Tô gia đã chuẩn bị phòng cho Triệu Húc.
Nguyên Bảo rất thức thời tìm cớ, chuồn ra ngoài chơi.
Để lại hai người Triệu Húc và Vân Trân ở trong phòng.
"Nàng không thích nơi này sao?"
Lúc này, Triệu Húc vô cùng tự nhiên mà duỗi tay ôm lấy Vân Trân trước mặt, hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.