Chương trước
Chương sau
Tô lão gia tử và Tô Chiếu tính toán thời gian, tới căn phòng Triệu Húc nên ở.
Nhưng thời điểm bọn họ tới lại phát hiện, khóa ngoài cửa phòng đã bị người ta mở ra.
Hai người nhìn nhau, sau đó Tô Chiếu vội vào trong phòng.
Ngay lập tức Tô Chiếu hít sâu một hơi.
Trên giường bọn họ vốn chuẩn bị cho Triệu Húc và Tô Thanh Loan, người nằm bên trên giờ phút này lại là Tô Thanh Loan và một nam nhân khác! Xiêm y trên người Tô Thanh Loan sớm đã không cánh mà bay, nam nhân kia cũng trần trụi nửa người trên, cùng Tô Thanh Loan ôm nhau.
Hai người kia mới làm gì, vừa nhìn liền biết.
"Súc sinh! Súc sinh!" Tô Chiếu cầm bình hoa bên cạnh, muốn ném về phía nam nhân kia.
Đúng lúc này, nam nhân kia tỉnh lại, thấy bình hoa bay tới, hoảng loạn kéo chăn, từ trên giường lăn xuống.
"Ta đánh chết ngươi! Ta phải đánh chết ngươi, ngươi dám làm ra loại chuyện này với Thanh Loan..." Tô Chiếu tức giận tới cổ cũng đỏ.
"Đánh chết ta làm gì? Rõ ràng là nữ nhi nhà ngài bò lên người ta... Ta chẳng làm gì cả, chuyện này liên quan gì tới ta..." Người nọ bọc chăn, vừa chạy ra ngoài vừa hét lớn với Tô Chiếu.
Thời điểm ra ngoài, còn thiếu chút đụng ngã Tô lão gia tử ở cửa.
"Người đâu! Mau bắt tên nam nhân vừa chạy ra cho ta!" Tô lão gia tử nhìn lướt qua tình hình trong phòng, sau đó xanh mặt, phân phó quản gia trong viện.
Quản gia hoàn hồn, cuống quít gọi người ngăn cản.
"Ngươi, gọi tiểu thư dậy!" Tô lão gia tử lại chỉ vào nha hoàn trên hành lang bị dọa đến choáng váng.
"Dạ? Vâng, vâng..." Nha hoàn vội vào trong.
Rất nhanh, Tô Chiếu từ bên trong ra ngoài.
"Cha, người nói... Người nói xem đây là chuyện gì... Người trên giường Thanh Loan... Không phải Húc..."
"Câm mồm!" Không đợi ông ta nói xong, Tô lão gia tử liền lạnh giọng.
Chuyện này dù thế nào cũng đã vượt qua phạm vi kế hoạch của họ.
"Tất cả, vẫn nên chờ Thanh Loan tỉnh lại rồi nói." Tô lão gia tử bảo.
Tô Chiếu thở dài, trước mắt chỉ có thể như vậy.
...
Không bao lâu, Tô Thanh Loan tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng ta vẫn chưa biết người làm chuyện đó với mình không phải Triệu Húc, trong lòng còn rất cao hứng, trên mặt còn luôn treo nụ cười.
"Cha, gia gia!"
Tô Chiếu và Tô lão gia tử tiến vào, Tô Thanh Loan còn ngượng ngùng gọi họ.
Tô Chiếu nhíu mày.
Tô lão gia tử phất tay, ý bảo nha hoàn bên cạnh lui xuống trước.
Nha hoàn đi rồi, Tô Chiếu xoay người đóng cửa.
"Cha, gia gia... Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Thanh Loan thấy bọn họ nghiêm túc, nghi hoặc hỏi, "Chẳng lẽ là biểu ca không nhận con? Chàng không muốn chịu trách nhiệm với con..."
Bang!
Tô Thanh Loan còn chưa nói xong, Tô Chiếu liền tức giận tát nàng ta một cái.
Tát cho Tô Thanh Loan từ trong mộng tỉnh lại.
"Cha?" Nàng ta mở to hai mắt, không thể tin mà nhìn Tô Chiếu.
"Ngươi còn mặt mũi để hỏi?" Ông ta chỉ vào Tô Thanh Loan, tức giận tới cả người run rẩy, "Chẳng lẽ ngươi lên giường với ai cũng không biết? Mặt mũi của Tô gia quả thật bị ngươi ném hét!"
Thì ra trong lá thư của Tô trắc phi có nhắc tới mấy chữ:
Gạo nấu thành cơm.
Triệu Húc là người rất có trách nhiệm.
Nếu hắn và Tô Thanh Loan xảy ra quan hệ, cho dù không thích Tô Thanh Loan, hắn cũng sẽ cưới nàng ta.
Đây là cách tốt nhất bọn họ có thể nghĩ được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.