Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Vân Trân chưa tới hoàng cung, nhưng cũng tán thành với Nguyên Bảo.
Tô gia này, nếu nói là "đất của hoàng đế", có lẽ sẽ không có ai phản đối.
Chỉ là rêu rao như vậy dễ bị người khác bắt được nhược điểm.
...
Vân Trân chỉ hoảng hốt một chút, cha con Tô Chiếu đã dẫn họ xuyên qua một hành lang, cảnh sắc trước mặt lại thay đổi.
Không biết qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng vào một viện trồng đầy hoa cỏ trân quý. Xuyên qua hoa viên thiên kim có khó được đó, bọn họ vào đại sảnh.
Trong đại sảnh lại là cảnh huy hoàng tráng lệ thế nào, Vân Trân đã không muốn tiếp tục hình dung.
Giờ phút này, có một lão nhân đầu bạc đứng ở cửa nhìn Triệu Húc.
"Thảo dân gặp qua Tứ thiếu gia." Không đợi Triệu Húc lên tiếng trước, lão nhân kia đã hành lễ.
"Ngoại công, ngài như vậy là hại Húc Nhi rồi, nên là Húc Nhi hành lễ với ngài mới đúng." Triệu Húc vội chạy qua nâng lão nhân đứng dậy.
"Tứ thiếu gia đại diện cho Ninh Vương phủ tới, thảo dân nên bái kiến trước. Sau khi chào hỏi rồi, mới là ngoại công và ngoại tôn." Lão nhân tươi cười, kéo tay Triệu Húc, "Qua đây, để ngoại công nhìn xem."
Người này chính là Tô lão gia tử, cũng là phụ thân của Tô trắc phi.
"A, trưởng thành, thật sự đã trưởng thành rồi." Tô lão gia tử vỗ vai Triệu Húc, hoài niệm, "Lần trước ngoại công gặp cháu, cháu còn nằm trong tả lót, không ngờ trong chớp mắt đã lớn như vậy. Cháu càng ngày càng giống mẫu thân cháu..."
"Mẫu phi cũng rất nhớ ngoại công và cữu cữu." Triệu Húc nghe xong, nói, "Lần này trở về, mẫu phi cố ý phân phó Húc Nhi chuẩn bị rất nhiều đồ, còn tự tay làm đế giày cho ngoại công, nói là vào đông rồi, để ngoại công mặc ấm chân."
"Tốt, tốt... Uyển Khanh cũng có lòng... Đồng ý với ngoại công, ở Giang Nam lâu một chút."
"Húc Nhi cũng định như vậy." Triệu Húc đáp.
...
Tuy rằng đã gần bảy mươi tuổi, nhưng Tô lão gia tử vẫn còn khỏe mạnh.
Nhiều năm không gặp Triệu Húc, ông ta kéo hắn hàn huyên hơn nửa canh giờ, lúc này mới chịu thả hắn về nghỉ ngơi."
Nơi Tô gia an bài cho đoàn người Triệu Húc là phòng khách tốt nhất.
Tô Chiếu tự mình dẫn đường, còn nói với Triệu Húc, cách vách là phòng mẫu thân hắn ở trước khi xuất giá. Nhiều năm như vậy, tòa viện đó vẫn luôn có người quét tước, Tô lão gia tử cũng không nỡ để người khác dọn vào.
"Nếu con muốn đi, thì bảo Thanh Loan đi với con. Lúc ở nhà, nó thường chạy tới đó cùng hạ nhân chăm sóc hoa cỏ." Trước khi đi, Tô Chiếu nói với Triệu Húc. Đam Mỹ Sắc
"Con biết rồi, đa tạ cữu cữu." Triệu Húc gật đầu.
"Vậy con nghỉ ngơi đi, buổi tối ở Mẫu Đơn Viên sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho con. Đến lúc đó, sẽ có hạ nhân tới đón con qua."
Hạ nhân Tô gia đã chuyển đồ của Triệu Húc vào phòng.
Một nha hoàn khác đang thu dọn.
Triệu Húc phất tay, bảo nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.
Mấy người họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc, Vân Trân và Nguyên Bảo.
"Thiếu gia, Nguyên Bảo đi dặn dò họ vài câu." Nguyên Bảo nói xong, cũng chạy đi.
"Nàng vẫn ổn chứ?" Triệu Húc hỏi Vân Trân.
"Tạ thiếu gia quan tâm, nô tỳ vẫn rất tốt."
Triệu Húc nhìn nàng, sau đó chậm rãi đến bên cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy gác mái nơi xa.
Đó chính là nơi Tô trắc phi ở trước khi xuất giá.
"Thật ra ta đã sớm muốn tới Tô gia, muốn xem nơi mẫu phi sống khi còn nhỏ." Triệu Húc nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.