Chương trước
Chương sau
Hỉ Nhi dùng toàn lực véo.
Lần này, Vân Trân cảm giác thịt trên cánh tay mình sắp bị Hỉ Nhi kéo xuống.
Nàng kêu lên thảm thiết.
Chịu đựng đau đớn, vung tay đẩy Hỉ Nhi đi.
"Ngươi cũng dám đẩy ta!" Hỉ Nhi giận dữ.
Dứt lời, nàng ta đưa tay tát Vân Trân một cái.
Loảng xoảng!
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài một cước đá văng.
Ngay lúc đó, Triệu Húc trông thấy bàn tay Hỉ Nhi giáng xuống mặt Vân Trân.
Bang!
Đánh vào mặt Vân Trân, đồng thời cũng đánh vào trái tim hắn.
Hắn nghĩ cũng không nghĩ, lập tức tiến lên, trực tiếp đá vào bụng Hỉ Nhi, khiến Hỉ Nhi bay đi.
"Thiếu gia!"
"Biểu thiếu gia!"
"Biểu ca!"
...
Tức khắc, người trong phòng Tô Thanh Loan đều khiếp sợ.
Bọn họ chưa từng thấy Triệu Húc tức giận như vậy, thật giống như Tử Thần từ địa ngục đến, cả người tản ra lạnh băng.
Triệu Húc không màng tới Tô Thanh Loan kinh hoàng thất thố, vội đến trước mặt Vân Trân.
Hắn nhìn cả người Vân Trân chật vật, tóc tai tán loạn, mặt bị đánh sưng, trên vai lốm đốm hồng hồng, có bị người ta véo, có bị người ta dùng móng tay cào... Y phục trên người cũng rách nát...
Giờ khắc này, tất cả lý trí đều bị cảnh tượng trước mắt thiêu đốt.
Vân Trân cúi đầu, không nhìn hắn.
Nàng biết bản thân bây giờ chật vật thế nào.
Rất nhanh, Triệu Húc cởi áo khoác trên người, khoác lên người nàng, bế nàng lên.
Vân Trân dựa vào hắn, vùi đầu vào lòng hắn.
Tô Thanh Loan khiếp sợ nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc không hề ở lại thêm giây phút nào, hắn có thể cảm nhận người trong lòng bắt đầu run lên bần bật.
Hắn bế Vân Trân, không hề quay đầu mà ra ngoài.
Thời điểm đi ngang cửa viện, Tô trắc phi nghe tin chạy tới.
Nhìn thấy Tô trắc phi, hắn cũng không nói gì, lập tức rời đi.
Tô trắc phi nhíu mày, trực tiếp vào phòng Tô Thanh Loan.
"Tiểu thư, người cũng thấy rồi đấy, Trân Nhi kia thật sự quá đáng giận..."
Vừa rồi một đá của Triệu Húc thiếu chút khiến Hỉ Nhi không đứng dậy nổi. Hiện tại, nàng ta ôm bụng, được nha hoàn khác dìu mới miễn cưỡng đứng dậy, đi đến trước mặt Tô Thanh Loan, còn muốn nói gì đó.
"Người đâu, kéo ác nô to gan xúi giục tiểu thư này ra ngoài, đánh hai mươi đại bản!"
Đúng lúc này, Tô trắc phi âm trầm từ bên ngoài tới.
Bà ta vừa dứt lời, lập tức có hạ nhân tới kéo Hỉ Nhi đi.
"Tiểu thư cứu nô tỳ..." Hỉ Nhi kêu to.
"Cô mẫu, chuyện này không liên quan tới Hỉ Nhi, thật sự không liên quan tới Hỉ Nhi! Đều là..." Tô Thanh Loan bước lên cầu tình.
Bang!
Tô trắc phi tát Tô Thanh Loan một cái.
"Còn không lui xuống." Bích Diên đưa mắt ra hiệu với nha hoàn trong phòng.
Bọn họ nhân vội thối lui.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Tô trắc phi và Tô Thanh Loan.
"Tỉnh táo chưa?" Tô trắc phi nhìn Tô Thanh Loan ngồi quỳ dưới đất, lạnh lùng hỏi.
Tô Thanh Loan thất hồn lạc phách ngẩng đầu, tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng ánh mắt đã thanh tỉnh không ít.
"Ta cho rằng, để ngươi về Giang Nam, ngươi sẽ học được cách thu liễm một chút! Kết quả không ngờ, vẫn ngu xuẩn như thế!" Tô trắc phi chỉ vào Tô Thanh Loan, trách cứ, "Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Biết rõ biểu ca ngươi ghét nhất điều gì, ngươi còn cố ý trái nghịch nó?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.