Chương trước
Chương sau
"Đa tạ Liễu tiểu thư quan tâm. Không biết tình hình Liễu lão phu nhân hiện giờ sao rồi?" Vân Trân hỏi.
"Lúc trước ít nhiều nhờ Vân đại phu tranh thủ thời gian cho ta, để ta kịp thời mang Cửu mệnh hoàn hồn thảo về kinh thành. Hiện giờ, nãi nãi ta được Quỷ Diện bà bà chiếu cố, thân thể đã khang phục."
"Vậy thì tốt." Vân Trân gật đầu. Nói xong, nàng nhìn một vòng, hỏi, "Không biết Ngụy thiếu hiệp bọn họ sao rồi?"
Hiện trường bỗng an tĩnh lại.
"Vân đại phu còn chưa biết sao?" Liễu Trản Anh nhìn Triệu Húc, không khỏi kinh ngạc.
Vân Trân ngây ra, cũng nhìn Triệu Húc.
"Sao vậy?" Vân Trân hỏi.
Triệu Húc nhấp môi, nói: "Qua cách vách đi."
Dứt lời, hắn dẫn bọn họ vào phòng khách cách vách.
Chờ Vân Trân ngồi xuống, Triệu Húc mới kể chuyện sau khi nàng rơi xuống vực thẳm.
Sau khi Vân Trân rơi xuống vực, Triệu Húc triệu tập phủ binh Lâm Châu thành, tấn công Bạo Tuyết trại, phá hủy cơ quan ở xung quanh, chặn đường xuống núi. Đên nay, tặc phỉ Bạo Tuyết trại đều bị vây trên núi.
Nhưng đồng thời, bọn họ cũng bắt cóc Lưu Vân Bạch và Nha Sát, dùng hai người họ uy hiếp quan binh dưới chân núi, hiện giờ, hai bên đang giằng co.
"Vậy Ngụy thiếu hiệp thì sao?" Nghe hắn trước sau không nhắc đến Ngụy Thư Tĩnh, Vân Trân không nhịn được mà hỏi.
Biến cố hôm ấy, Ngụy Thư Tĩnh ở lại kéo dài thời gian cho họ.
Sau Vân Trân rơi xuống vực, không biết tình huống.
Triệu Húc nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp.
"Huynh ấy mất tích rồi." Triệu Húc nói.
Mất tích?
Thân thể Vân Trân lảo đảo một cái.
"Mất tích là có ý gì?" Vân Trân nắm chặt lòng bàn tay, hỏi.
"Chính là không thấy đâu." Lúc này, Liễu Trản Anh lên tiếng, "Con tin Bạo Tuyết trịa bắt giữ chỉ có Triệu Hi và nha hoàn của hắn."
Vân Trân nghe xong, gương mặt giấu sau rèm che nhíu mày.
"Nàng đừng lo lắng, A Tĩnh võ công cao cường, chắc chắn sẽ không sao." Cho dù trong lòng ăn giấm, Triệu Húc vẫn an ủi Vân Trân.
Vân Trân không nói gì.
Tuy rằng Ngụy đại ca võ công cao cường, nhưng với tính cách của y, nếu hiện giờ an toàn,y chắc chắn sẽ nghĩ cách báo bình an với họ, chứ không như tình hình lúc này.
Nói cách khác, một tháng nàng rơi xuống vực, Ngụy đại ca cũng mất tích một tháng.
Sao có thể không lo lắng chứ?
"Thật ra hôm nay ta tới là vì có chuyện." Đúng lúc này, Liễu Trản Anh lên tiếng. Vân Trân và Triệu Húc nhìn nàng, nghe nàng nói, "Sau khi về kinh thành, ta liền viết thư cho bá phụ Trấn Bắc Hầu phủ, dò hỏi về Dương Minh Tử ở Bạo Tuyết trại. Khi nãy, ta vừa nhận được hồi âm của bá phụ..."
Hôm ấy, Dương Minh Tử vừa nghe Lệ Bạo Tuyết gọi nàng là "Liễu cô nương", liền dò hỏi quan hệ của nàng và Trấn Bắc Hầu. Sau khi biết Trấn Bắc Hầu là bá phủ của nàng, ông ta mới có sát ý.
Như vậy, Dương Minh Tử kia chắc hẳn có xích mích với Liễu gia.
Sau khi về kinh thành, Liễu Trản Anh viết rõ ngọn nguồn trong thư, đồng thời nhắc đến chuyện Dương Minh Tử biết thuật cơ quan. Viết xong, nàng phái người ra roi thúc ngựa đưa đến Bắc cương.
Sau khi Trấn Bắc Hầu nhận được tin, liền nói nàng biết chuyện của Dương Minh Tử.
Theo những gì Trấn Bắc Hầu viết trong thư, Dương Minh Tử tên thật là Dương Tử Minh, là một vị đại sư về thuật cơ quan vô cùng lợi hại.
Hơn hai mươi năm trước, ông ta vận dụng thuật cơ quan trên chiến trường, đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi. Su này, Dương Tử Minh đi theo người ông ta trung thành quy phục Vân Hán Quốc.
Nhưng, người kia lại khởi binh tạo phản, Liễu gia quân phụng mệnh thảo phạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.