Ngụy Thư Tĩnh và Triệu Húc đều theo bản năng dựa sát Vân Trân.
Trong mắt Lưu Vân Bạch hiện lên một tia suy tư.
"Sư phụ?" Lệ Bạo Tuyết khiếp sợ nhìn Dương Minh Tử.
Thấy Dương Minh Tử đã quyết, hoàn toàn không có ý định thay đổi, gã cúi đầu, chờ ngẩng đầu lên, trong mắt cũng có sát ý.
"Xin lỗi, các vị!"
Dứt lời, Lệ Bạo Tuyết ra lệnh một tiếng "Giết", tặc phỉ xung quanh lập tức xông về phía họ.
Ngụy Thư Tĩnh rút kiếm đánh lui tặc phỉ, quay đầu hét lớn với họ: "Đi."
Người còn lại không chần chờ, lập tức xoay người chạy xuống núi.
Giờ phút này, bọn họ đã không có thời gian hỏi Dương Minh Tử rốt cuộc có ân oán gì với Liễu gia. Hiện tại, bọn họ một lòng muốn xuống núi, trước khi cơ quan ở Bạo Tuyết trại khởi động.
Xung quanh lại có tặc phỉ xông tới.
Nha Sát động thủ, mỗi một chiêu thức đều không khách khí.
Liễu Trản Anh cũng rút roi trên eo ra, đánh về phía tặc phỉ.
"Như vậy không phải cách!" Triệu Húc nói, "Tiếp tục bị cuốn lấy, chờ tất cả cơ quan khởi động, chúng ta ai cũng không đi được."
Hết câu, trong lòng mọi người đều căng thẳng.
Bọn họ đều biết lời Triệu Húc nói rất đúng.
"Ta ở lại giữ chân bọn họ." Lần này, là Lưu Vân Bạch lên tiếng.
Vân Trân quay đầu khiếp sợ nhìn hắn.
"Mục tiêu của họ không phải ta, ta ở lại, cho dù bị bắt cũng không sao. Nhưng Liễu cô nương, cô nương nhất định phải thoát được! Đưa Cửu mệnh hoàn hồn thảo cho bà bà!"
Liễu Trản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/987069/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.