Chương trước
Chương sau
Thuật cơ quan không phải ai cũng có thể học.
Có thể trải rộng khắp ngọn núi, lão Lục lại nói nơi đó như "tường đồng vách sắt", vậy bắt buộc phải có thuật cơ quan lớn mạnh chống đỡ.
Trước đó thời điểm người Bạo Tuyết trại đi qua dưới lầu, Vân Trân thấy những người khác đều cầm vũ khí, chỉ có Lệ Bạo Tuyết kia không có gì cả.
Thoạt nhìn Lệ Bạo Tuyết càng giống người hiểu thuật cơ quan của Bạo Tuyết trại.
Những người khác nghe xong, cũng sôi nổi gật đầu.
Triệu Húc nhìn Vân Trân, ánh mắt càng mang theo vài phần trầm tư.
"Chúng ta phải dùng trí để chiến thắng thế nào?" Liễu Trản Anh hỏi.
Vân Trân nghĩ nghĩ, nói ra bốn chữ: "Đánh vào trọng điểm."
Vân Trân nhìn tướng mạo của Lệ Bạo Tuyết không giống kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thể ở cùng đám tặc phỉ tục tằng, chứng minh gã cũng không phải người tính toán chi li, chắc chắn là người có cá tính. Nếu có thể đánh vào điểm mấu chốt, kết làm bằng hữu, mượn điều này mà vào Bạo Tuyết trại, đó là chuyện không thể tốt hơn.
...
Tửu lâu nơi Bạo Tuyết trại ở.
"Đại đương gia, đương gia của các sơn trại khác đã tới, đang chiêu đãi dưới lầu." Có một tiểu huynh đệ trong trại đẩy cửa tiến vào, bẩm báo.
"Biết rồi, ta lập tức xuống đó." Lệ Bạo Tuyết gật đầu.
"Vâng, thuộc hạ xuống dưới nói với bọn họ một tiếng."
Tiểu huynh đệ kia nói xong, liền xoay người xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại Lệ Bạo Tuyết.
Diện mạo Lệ Bạo Tuyết thanh tú, cho dù đã làm đại đương gia của Bạo Tuyết trại nhiều năm, nhưng ánh mắt đầu tiên người khác nhìn gã vẫn cảm thấy gã như thư sinh văn nhược.
Giờ phút này, gã đang cau mày, giống như có chuyện phiền lòng.
Kẽo kẹt.
Đột nhiên, có người đẩy cửa tiến vào.
Lần này là tâm phúc của Lệ Bạo Tuyết.
Nếu đám người Vân Trân ở đây, nhất định có thể nhận ra ông ta, bởi vì ông ta chính là lão Lục mấy ngày trước nói tình hình của Sư Đà Lĩnh với họ.
"Sao rồi?"
Vừa thấy lão Lục tới, Lệ Bạo Tuyết lập tức đứng dậy, hỏi.
Lão Lục thở dài, lắc đầu: "Thần y kia là giả, thuộc hạ mới thử qua."
Dứt lời, tay Lệ Bạo Tuyết nện vào tường.
"Đại đương gia, ngài đừng như vậy, lần này không được, còn có lần sau..." Lão Lục an ủi.
"Nào có lần sau? Sư phụ đã không chờ được nữa." Lệ Bạo Tuyết bi phẫn nói.
Phỏng đoán của Vân Trân không sai, Lệ Bạo Tuyết này quả thật am hiểu thuật cơ quan. Cơ quan ở Bạo Tuyết Trại đều do Lệ Bạo Tuyết dẫn người bố trí.
Nhưng tất cả thuật cơ quan này gã đều học từ một người, lão nhân tên Dương Minh Tử.
Mười sáu năm trước, Dương Minh Tử nhặt được một nam anh bị bỏ rơi, sau đó nuôi lớn nam anh kia, dạy gã thuật cơ quan. Nam anh kia chính là Lệ Bạo Tuyết hiện giờ.
Sức khỏe Dương Minh Tử vẫn luôn không tốt.
Năm Lệ Bạo Tuyết mười một tuổi, Dương Minh Tử bệnh nặng.
Lúc ấy, sư đồ hai người đã tới Sư Đà Lĩnh.
Để có tiền chữa bệnh cho Dương Minh Tử, Lệ Bạo Tuyết mười một tuổi dứt khoát vào rừng làm cướp, chỉ tốn thời gian một năm đã lập nên Bạo Tuyết trại.
Sau khi Bạo Tuyết trại thành lập, Lệ Bạo Tuyết thay Dương Minh Tử tìm danh y khắp nơi, tiền bỏ ra không ít, nhưng trước sau đều không thấy khởi sắc. Gần đây, trong Lâm Châu Thành xuất hiện một "thần y", nghe nói đến từ Dược Vương Cốc, y thuật lợi hại, có bản lĩnh khởi tử hồi sinh. Trong thành có không ít người bệnh nan y được ông ta cứu khỏi.
Lần này Lệ Bạo Tuyết xuống núi chủ yếu là vì vị "thần y" kia.
Nhưng không ngờ, lại là một lang băm lừa đời lấy tiếng.
Lão Lục thấy Lệ Bạo Tuyết bi ai, trong lòng sốt ruột. Đột nhiên ông ta nói: "Đại đương gia, thuộc hạ nhớ tới một người."
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.