Chương trước
Chương sau
Vương thị chủ yếu nắm giữ triều chính, mà Liễu thị tay nắm binh quyền.
Nghe nói, phàm là nơi quân đội Liễu gia đóng giữ, bá tánh địa phương chỉ nhận Trấn Bắc Hầu, không nhận hoàng quyền.
CỨ thế mãi, quyền lực của hoàng đế dần lụn bại.
Đồng thời, hai nhà Vương Liễu lại chuyển mục tiêu sang Ninh Vương.
Dưới gối đương kim Thánh Thượng không con, trăm năm sau, ngôi vị hoàng đế sẽ thuộc về ai, không cần nói cũng biết.
...
Đương nhiên, đó đều là lời phía sau.
Chỉ là ngày thường, hoàng đế không hề lui tới với triều thần, ngay cả các nương nương ở hậu cung muốn gặp ông ta cũng vô cùng khó khăn.
Đêm giao thừa mỗi năm là một trong rất ít yến hội hoàng đế sẽ tham gia. Nhưng không ngờ, yến tiệc giao thừa năm nay thế mà để thích khách có cơ hội lẻn vào, muốn ám sát hoàng đế.
Tuy rằng đã mặc kệ triều chính từ lâu, nhưng có người uy hiếp đến tính mạng của mình, hoàng đế vẫn nổi giận.
Có câu "Thiên tử nổi giận, thây phơi ngàn dặm, đổ máu trăm dặm", cho dù tạm thời chưa đến mức như thế, nhưng cũng vì thích khách tối hôm qua mà chết không ít người.
Nghe nói, thị vệ canh giờ ngoài điện đêm đó, toàn bộ bị xử tử. Mà Ngụy Thư Tĩnh lúc ấy trùng hợp xuất cung gặp Vân Trân, nên thoát được một kiếp.
Cũng bởi vì thích khách đột nhiên xuất hiện, khiến yến hội kết thúc giữa chừng. Ninh Vương bị giữ lại trong cung, Triệu Húc và Lưu Vân Bạch hộ tống nữ quyến của Ninh Vương phủ trở về.
Lúc ấy, mới ra hoàng thành, xe ngựa Triệu Húc ngồi liền hỏng.
Lưu Vân Bạch đưa những người khác về trước, Triệu Húc ở lại chờ sửa xe ngựa. Mà ngay lúc ấy, vô tình trông thấy hai người đứng dưới gốc cây phía xa xa.
...
"Hiện tại vương gia còn ở trong cung, chưa trở về." Quả Nhi kể tới đây vẫn còn sợ hãi, "Trân Nhi, vương phủ có phải đã xảy ra chuyện không? Trước khi ta trở về, phát hiện ngoài cửa đầy ngự lâm quân, nghe nói đến giờ vẫn còn canh giữ, không hề rời đi.
Ngay cả Quả Nhi ngày thường không lo không nghĩ cũng mơ hồ cảm thấy nguy cơ bao trùm Ninh Vương phủ, huống chi là mẫn cảm như Vân Trân?
"Ngươi đừng lo lắng, sẽ không sao đâu." Vân Trân lắc đầu.
Hoàng đế bị ám sát, hung thủ còn chưa tìm được, như vậy ai cũng có khả năng.
Vương gia có, Trấn Bắc Hầu phủ cũng có... Rất nhiều người đều có khả năng. Nhưng, Ninh Vương phủ là nơi có hiềm nghi lớn nhất. Dù sao hiện tại, ngay cả bác gái bán đậu hủ trên đường cũng biết, nếu hoàng đế chết, người kế vị chắc chắn là Ninh Vương.
Khi còn trẻ hoàng đế tàn nhẫn độc ác, vì ngôi vị hoàng đế, không tiếc giết sạch huynh đệ của mình, chỉ để lại Ninh Vương hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh.
Hiện tại, hoàng đế già rồi, trầm mê thuật luyện đan. Nhưng, ông ta chung quy vẫn là người từng vì ngôi vị hoàng đế mà xuống tay giết chết huynh đệ của mình.
Ai cũng không thể nói chắc, ông ta có trong một ý niệm xử trí Ninh Vương luôn không!
Cả hôm nay, người của Ninh Vương phủ đều nơm nớp lo sợ.
Ngự lâm quân ngoài cửa chưa từng rời đi.
Mãi đến gần tối, trong cung đột nhiên có một công công tới truyền chỉ, nói là mời Bạch Tà Bạch thần y của Ninh Vương phủ tiến cung.
Bạch Tà tiến cung?
Bạch Tà tiến cung làm gì?
Có ai bị bệnh sao? Rốt cuộc là ai?
Vân Trân đứng phía sau nhóm hạ nhân, cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thấy vương phi thì thầm với Bạch Tà. Nói xong, Bạch Tà liền vội vã đi theo công công tuyên chỉ.
Bạch Tà đi rồi, bầu không khí ở vương phủ càng trở nên nặng nề.
Tối nay, rất nhiều người trong phủ không ngủ được.
Bầu không khí này kéo dài tới sáng hôm sau, Ninh Vương từ trong cung trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.