Chương trước
Chương sau
Có điều, sau khi Mặc Nhiễm kể nàng nghe những chuyện này, nhiệm vụ của Tô trắc phi giao cho coi như đã gần như hoàn thành. Kế tiếp, chỉ cần đi gặp Lan trắc phi, nàng có thể trả lời Tô trắc phi.
Nhưng lúc này, Vân Trân lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Nàng không thể vĩnh viễn bị Tô trắc phi khống chế, bán mạng cho Tô trắc phi.
Một khi đã như vậy, sao không lợi dụng cơ hội lần này tính toán một chút?
"Mặc Nhiễm tỷ tỷ, tỷ nguyện ý giúp muội một việc không?"
Vân Trân nhìn Mặc Nhiễm trên giường, hỏi.
"Muội muốn ta làm gì?"
"Muội muốn tỷ kể lại chuyện này với một người khác."
"Ai?"
"Lan trắc phi ở Thanh Phong Quan." Vân Trân chậm rãi nói.
Mặc Nhiễm nghe xong, thở dài: "Lý do ta kể với muội, ta đã nói. Nhưng muội lại bảo ta kể với Lan trắc phi, đó là gián tiếp phản bội Tam thiếu gia."
"Đây không gọi là phản bội, là cứu vớt. Tỷ cho rằng trong mắt vương phi, mất đi khả năng có con, Tam thiếu gia có khác gì phế nhân?"
"Muội..." Mặc Nhiễm nổi giận.
Vân Trân nhìn nàng ấy, im lặng.
Dần dần, Mặc Nhiễm bình tĩnh lại.
"Muội nói không sai." Nàng ấy nắm chặt chăn trên giường, nói, "Nhưng ta không thể phản bội Tam thiếu gia."
"Tỷ không cần phản bội Tam thiếu gia."
Mặc Nhiễm hít sâu một hơi: "Vậy được, muội muốn ta làm gì?"
Vân Trân cười nói: "Hiện tại chuyện tỷ cần làm chính là nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ có sống sót mới có hi vọng. Còn về chuyện kế tiếp, muội sẽ sắp xếp toàn bộ."
...
Hôm sau, lãnh cơm ở chỗ Hỗ đại nương.
Sau khi cho Niên Sanh bánh bao, Vân Trân gọi hắn lại.
"Ngươi muốn làm gì?" Niên Sanh đề phòng.
"Ngươi căng thẳng gì chứ?" Vân Trân cười cười.
Niên Sanh bĩu môi, không trả lời.
Bởi vì mỗi lần Vân Trân tìm tới hắn đều là có việc muốn nhờ.
Lần này, Vân Trân cũng không quanh co, nói thẳng: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta an bài chuyện đi Thanh Phong Quan. Lần này có hai người đi."
"Cái gì? Ngươi còn muốn đi Thanh Phong Quan!" Niên Sanh dùng ánh mắt "coi tiền như rác" nhìn nàng, "Ngươi còn tiền không? Còn hai người! Ở đâu ra hai người? Không lẽ ngươi muốn đưa cái người trong phòng ngươi cùng đi Thanh Phong Quan?"
Vân Trân nghe xong, hơi kinh ngạc.
Nàng không ngờ Niên Sanh trông không để bụng chuyện gì lại có đôi mắt quan sát nhạy bén như vậy.
Niên Sanh thấy nàng không nói gì, liền biết đúng là như vậy, vẻ mặt luôn ghét bỏ trở nên nghiêm túc.
"Ta khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác. Tối qua trên đường về phòng, ta nghe có người hỏi thăm Bình Nhi cái người được đưa tới buổi chiều đã chết hay chưa để trở về báo cáo. Thái độ của Bình Nhi khá lạnh nhạt, ta đoán, nàng ta rất nhanh sẽ biết chuyện ngươi mua thuốc ở chỗ Tống ma ma..."
...
Có đôi khi, Niên Sanh đúng là liệu sự như thần.
Sau khi Vân Trân mang bánh bao về cho Mặc Nhiễm, tới chỗ Bình Nhi nhận công việc hôm nay, Bình Nhi quả thật hỏi nàng chuyện mua thuốc cho Mặc Nhiễm.
Vân Trân chỉ nói đó là người quen của nàng, khi trước ở vương phủ còn giúp đỡ nàng. Nàng không đành lòng nhìn người nọ thống khổ, cho nên đi mua thuốc ở chỗ Tống ma ma, coi như báo đáp ân tình đã nợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.