Chương trước
Chương sau
Bà ta bí mật giết chết đại phu xem bệnh cho Triệu Duẫn cùng nha hoàn biết được chuyện này. Vị ma ma kia cũng bị bà ta bỏ thuốc độc tiễn đi.
Bà ta còn muốn dồn Mặc Nhiễm vào chỗ chết.
Chỉ là khoảnh khắc cuối cùng, bị Triệu Duẫn ngăn cản.
Vương phi không muốn làm lớn chuyện này, cho nên chỉ có thể bí mật phái người đưa Mặc Nhiễm trọng thương tới Thượng Thanh biệt trang. Dù sao với thương tích trên người Mặc Nhiễm, bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang cũng không sống được mấy ngày.
...
"Vương phi không chứa chấp ta... Nếu không nhờ Tam thiếu gia, chỉ sợ ta sớm đã chết..."
Sau khi Mặc Nhiễm nói xong, trong phòng an tĩnh rất lâu.
Vân Trân cố gắng tiêu hóa chuyện khiến người ta khiếp sợ này, ngẩng đầu nhìn Mặc Nhiễm trên giường.
"Vậy tỷ cam lòng sao?" Vân Trân hỏi.
"Không, ta không cam lòng!" Mặc Nhiễm giơ tay, nhét bánh bao đã lạnh vào miệng, kích động nói, "Muội nói không sai, ta quả thật không cam lòng! Ta đã là người của Tam thiếu gia, cho dù đời này không có hài tử, ta cũng muốn ở bên cạnh Tam thiếu gia, đi theo ngài ấy, hầu hạ ngài ấy! Chuyện này, ngài ấy mới là người đau khổ nhất. Nhưng vương phi chắc chắn sẽ không quan tâm cảm xúc của ngài ấy..."
Vân Trân nhìn Mặc Nhiễm.
Nàng ấy có thể suy nghĩ thông suốt, vậy thì tốt rồi.
Với tính cách của vương phi, nếu bà ta muốn che giấu chuyện này, vậy đến cuối cùng Triệu Duẫn sẽ có hài tử. Mặc kệ đứa bé kia có phải của hắn hay không, đều bắt buộc phải có.
"Vậy tỷ có tính toán gì không?" Vân Trân hỏi Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm ngây ngốc nhìn mái ngói trên đầu, đột nhiên nói: "Muội có con nhớ chuyện năm đó ta tới Nam Hoang quản lý chuyện tu sửa Thanh Lương sơn trang không? Lúc ấy ta nói với muội, ta muốn giúp muội là vì ta quen tỷ tỷ của muội, Triều Ca."
"Còn nhớ." Vân Trân sửng sốt một lúc, gật đầu.
Tại sao Mặc Nhiễm lại nhắc tới chuyện này?
"Thật ra ta không chỉ quen biết tỷ tỷ muội, ta còn nợ nàng ấy một mạng." Nói tới đây, Mặc Nhiễm chậm rãi nhắm mắt, dường như đang hồi tưởng lại.
"Một mạng?" Vân Trân kinh ngạc.
Từ khi xuyên tới đây, Vân Trân chưa từng gặp người thân của thân thể này. Chỉ nghe người ta nói, nàng bị phụ mẫu bán vào vương phủ, sau này sinh tử phú quý không còn liên quan tới họ.
Sau đó, nàng lại từ chỗ Mặc Nhiễm biết được, nàng còn có một tỷ tỷ, tên Triều Ca, cũng bị bán vào vương phủ.
Chỉ là tỷ tỷ tên Triều Ca kia đã chết. Nhưng nàng hoàn toàn không ngờ, Triệu Ca chết lại có liên quan tới Mặc Nhiễm.
"Ta nói với muội chuyện này, một là vì muội đã cứu ta, muội đối với ta có ơn cứu mạng, hai là vì muội là muội muội của Triều Ca, muội có quyền biết nguyên nhân cái chết của nàng ấy, ba là, ta cũng không biết mình có thể sống bao lâu nữa, nếu để vương phi biết, chỉ sợ còn sẽ phái người tới giết ta... Ta thật sự không cam lòng, lại sợ nếu ta chết thật, vậy chuyện năm đó, còn cả cái chết của Triều Ca thật sự sẽ trở thành án oán trước tiền điện Diêm Vương... Để hung phạm thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật..."
Mặc Nhiễm nói tới đây, thở dài.
Trong ánh mắt hiện lên hối hận, hối lên tự trách.
Vân Trân lẳng lặng nhìn nàng ấy, trong lòng mơ hồ phỏng đoán chuyện tiếp theo Mặc Nhiễm nói chỉ sợ sẽ kinh thiên động địa. Có lẽ, cũng là chìa khóa cạy mỏ bí mật không thể thấy ánh mặt trời của hậu trạch Ninh Vương phủ.
...
Mặc Nhiễm thở dài, dùng ngữ điệu bình tĩnh thong dong kể với nàng từ chuyện về vụ án bị bụi phủ đầy mười chín năm của vương phủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.