Chương trước
Chương sau
Lúc này, Triệu Húc đã bình tĩnh lại.
Nghe Tô Thanh Loan chất vấn, hắn nhàn nhạt trả lời: "Thích, chính là thích, không có nhiều vì sao như vậy. Thích một người, trước nay không hề liên quan tới thân phận, địa vị, quyền lợi và tài phú của người đó. Thích, đơn giản là thích người đó mà thôi. Ta thích nàng ấy, nên cảm thấy nàng ấy là người tốt nhất, tốt hơn bất kỳ ai trên thế gia này. Điều này với ta mà nói, đã đủ rồi."
Triệu Húc nói xong, trái tim vẫn luôn trống rỗng từ khi Vân Trân rời đi như lần nữa được lấp đầy.
Bên ngoài bình phong, ánh mắt không cam lòng của Tô Thanh Loan biến thành khiếp sợ, cuối cùng hóa thành ghen ghét và oán hận.
"Thanh Loan hiểu rồi. Ngày mai Thanh Loan sẽ rời đi, không chủ động quấy rầy biểu ca nữa, cũng xin biểu ca tha thứ cho hành động lỗ mãng khi nãy của Thanh Loan." Giờ phút này, Tô Thanh Loan rõ ràng vẫn không hề cam lòng, nhưng lời nàng ta nói ra lại nhu nhược như vậy, thành khẩn, bình tĩnh cứ như thật sự hối cải.
Nàng ta nhặt xiêm y lên, mặc lại vào người.
"Biểu ca."
Chỉ là tới cuối cùng, thời điểm đến cạnh cửa, Tô Thanh Loan dừng lại, quay đầu nhìn thân ảnh phía sau bình phong: "Thanh Loan chúc phúc biểu ca mọi việc như ý nguyện. Có điều trước khi Thanh Loan rời đi, có hai câu không thể không nói. Biểu ca thích nàng ấy, vậy nàng ấy có cùng tâm ý với biểu ca hay không? Còn nữa, cho dù hai người lưỡng tình tương duyệt, cô mẫu sẽ đồng ý sao?"
Nói xong, Tô Thanh Loan mở cửa, ra ngoài.
Triệu Húc đứng sau bình phong, trái tim vất vả lắm mới được lấp đầy dường như lại trở nên trống rỗng.
Hắn nhớ lại đêm đó ở cách vách nghe được câu trả lời của Vân Trân...
Cùng với ước định giữa hắn và mẫu phi.
Tuy rằng Tô Thanh Loan dùng sai cách, nhưng hai vấn đề cuối cùng của nàng ta lại như thanh kiếm sắc bén nhất trực tiếp đâm vào chỗ yếu hại của Triệu Húc.
Triệu Húc cúi đầu vuốt ve mặt dây chuyền bằng ngọc trước ngực, chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Đêm nay, ngủ đến giữa đêm, Mặc Nhiễm đột nhiên sờ nhẹ.
Vân Trân vốn ngủ rất sâu, nghe động tĩnh liền bật dậy, thấy nàng ấy khó chịu mà duỗi tay cào loạn xạ.
Điều này khiến Vân Trân không dám ngủ.
Chăm sóc nàng ấy cả đêm, sắp tới giờ Mão, Mặc Nhiễm mới khá hơn một chút.
Lúc này, Vân Trân lại không buồn ngủ.
Nàng ngồi ở trước giường, trong đầu như cưỡi ngựa xem hoa mà hiện lên rất nhiều hình ảnh. Trong chốc lát là nhiệm vụ Tô trắc phi phân phó, trong chốc lát là những ánh mắt vô hồn ở Thượng Thanh biệt trang kia, trong chốc lát lại nghĩ đến thủy tạ trong rừng trúc, có phải đã xảy ra chuyện gì không, lại nghĩ đến Triệu Húc, Hắc đại nhân...
Nhiều vô số.
Chờ đến khi nàng hoàn hồn, ngoài hành lang đã vang lên bước chân.
Vân Trân kiểm tra tình hình của Mặc Nhiễm một chút, từ trong ngăn tủ lấy mấy đồng tiền, tới chỗ Hỗ đại nương nhận đồ ăn, đồng thời mua chén cháo cho nàng ấy.
...
Cả ngày hôm nay, biệt trang còn tính là an ổn.
Nhưng tới xế chiều, khi Vân Trân làm xong việc về phòng, phát hiện cửa phòng cách vách mở rộng. Không đợi nàng đi về phía trước, liền thấy có người mặc áo vải thô màu xám nâng một thi thể từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt người xung quanh đều chết lặng, giống như sớm đã quen nhìn cảnh như vậy.
Vân Trân cố giữ bình tĩnh, tự nói với chính mình, điều này ở Thượng Thanh biệt trang hết sức bình thường. Cái chết đối với vài người mà nói, ngược lại là một sự giải thoát.
Về phòng, Mặc Nhiễm đã hạ sốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.