Chương trước
Chương sau
Giờ Mão mỗi ngày rời giường?


Giờ Mão tương đương với năm giờ sáng ở thế giới kia của nàng.


Khi ấy, trời còn chưa sáng, đã phải rời giường.


Hơn nữa, mỗi ngày còn bắt buộc hoàn thành nhiệm vụ.


Ngục giam quản phạm nhân cũng không nghiêm khắc như vậy!


"Ngươi còn chưa rõ tình cảnh của mình lúc này sao?" Bình Nhi nhướng mày.


Vân Trân lắc đầu.


Tô trắc phi bảo nàng tới biệt trang là vì tiếp cận một người, nhưng lại không nói nàng biết, Thượng Thanh biệt trang rốt cuộc là nơi thế nào?


Có điều, căn cứ theo tình hình từ lúc nàng xuống xe cho đến hiện tại, e rằng mọi việc không quá lạc quan.


"Không sao." Bình Nhi nhìn nàng, nói, "Chờ ở lâu rồi, ngươi sẽ biết. Hôm nay ngươi vừa tới, ta cho ngươi nghỉ một ngày, tạm thời không trừ lông chim của ngươi. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, ngươi nhất định phải làm việc!"


Dứt lời, Bình Nhi liền muốn rời đi.


"Bình Nhi tỷ tỷ, đêm nay ta ngủ ở đây, vậy khăn trải giường và chăn đâu?" Vân Trân vội hỏi.


Căn phòng này, cho dù dùng từ "nghèo rớt mồng tơi" để hình dung, một chút cũng không khoa trương.


Bình Nhi liếc nhìn hành lý trong lòng nàng: "Quên nói, đồ ở Thượng Thanh biệt trang này, ngay cả chén đũa ngươi ăn cơm cũng phải bỏ tiền ra mua. Nếu ngươi muốn chăn, vậy phải bỏ tiền ra mua từ chỗ người khác, ở chỗ Hỗ đại nương hay Trương Sơn đều có thể mua được. Đồ chỗ Tống ma ma đầy đủ nhất, ngay cả son phấn cũng có. Có điều, ta khuyên ngươi đừng tới chỗ Tống ma ma, bà ấy sẽ ăn hết ngay cả xương cốt ngươi cũng không còn."


"Vậy ta..."


Đây rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?


"Có điều ngươi may đấy, chỗ ta còn dư một bộ, đã cũ, chỉ tính ngươi bảy đồng. Lát nữa ngươi có thể đi cùng ta lấy về, xem còn có yêu cầu gì không."


"Đa tạ Bình Nhi tỷ tỷ." Vân Trân vội đáp.


Nàng xưa nay là người thức thời, cho dù hiện tại không rõ cục diện trước mắt, nhưng nàng biết, sau này muốn sống ở đây, nhất định phải tìm một ngọn núi để dựa vào. Mà người trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn hung dữ, nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác.


"Vậy ngươi đi theo ta." Bình Nhi vẫy tay.


Vân Trân liền theo Bình Nhi đi lấy khăn trải giường và chăn.


Lúc ấy, nàng muốn để hành lý trong phòng, kết quả Bình Nhi lại nói, hành lý để trong phòng không an toàn.


Vì thế, Vân Trân được dẫn tới chỗ nam nhân trẻ tuổi tên Trương Sơn, mua cái khóa mới cùng ít nhu yếu phẩm.


Cuối cùng, Vân Trân chạy qua chạy lại hai lần mới dọn toàn bộ đồ đạc về.


Trong lúc này, nàng phát hiện có người nhìn nàng, ánh mắt giống hệt những người ở tiền viện, khiến nàng rất không thoải mái.


Chờ về phòng, nàng làm theo lời Bình Nhi dặn, khóa chặt cửa phòng xong, lúc này mới bắt đầu quét tước.


Nàng tốn một canh giờ mới sửa sang xong.


Lúc này, trời đã tối.


Vân Trân đã dọn cỏ khô trên giường, chỉ cảm thấy mới một ngày ngắn ngủi, nàng đã từ nhân gian tới địa ngục.


Biệt trang xa lạ này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở tuyệt vọng, giống hệt một cái ngục giam nhốt nàng lại.


Mãi đến bây giờ Vân Trân mới nhận ra rằng, Tô trắc phi bảo nàng tới đây không chỉ vì để nàng hoàn thành nhiệm vụ, mà còn là sự trừng phạt, trừng phạt hành động tự tiện của nàng tối qua.


Nhưng cho dù nàng đoán được thì có thể thế nào?


Hiện tại, nàng đã vào Thượng Thanh biệt trang.


Trừ phi hoàn thành nhiệm vụ Tô trắc phi phân phó, nếu không nàng không thể rời khỏi nơi này.


...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.