Chương trước
Chương sau
"Ngẩng đầu lên." Tô trắc phi nói.
Vân Trân ngây ra một lúc, vẫn nghe lời ngẩng đầu.
Tô trắc phi đánh giá nàng một phen: "Quả nhiên xinh đẹp."
Vân Trân vội gục đầu, không dám nói lời nào.
"Ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng làm nha hoàn thông phòng của Húc Nhi không?"
Vừa hết câu, Vân Trân lần nữa ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Tô trắc phi.
"Đương nhiên, sau này nếu sinh được nhi tử, mẫu bằng tử quý, ta có thể để ngươi trở thành thiếp thất của nó." Tô trắc phi lại nói.
Tuy giọng của bà ta hòa hoãn, trên mặt cũng không lộ chút không vui, nhưng giờ phút này Vân Trân lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Vân Trân lập tức quỳ xuống, trán đập mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo: "Nô tỳ không dám! Khẩn cầu nương nương thu hồi mệnh lệnh đã ban."
"Không dám? Có gì không dám?" Tô trắc phi híp mắt, "Dù sao ngươi cũng là người của ta. Bảo ngươi đi theo Húc Nhi, cũng coi như thành người một nhà."
"Nô tỳ không dám! Nô tỳ chưa từng nghĩ tới việc sẽ trở thành người của thiếu gia! Xin nương nương minh giám!"
"Vậy sao?" Nghe tới đây, Tô trắc phi suy tư nhìn về phía cách vách.
"Vâng. Nô tỳ đối với thiếu gia chỉ có tình cảm chủ tớ." Vân Trân đáp.
Tô trắc phi không nói nữa.
Vân Trân thấp thỏm chờ đợi.
Nhưng nàng lại không biết, giờ phút này ở nơi nàng không nhìn thấy, Triệu Húc đang đứng ở phòng cách vách, nghe rõ từng câu từng chữ nàng vừa nói.
Triệu Húc nghiến răng.
Hắn cảm thấy những gì nàng nói còn đau hơn roi vừa quất lên lưng hắn, đau đến mức không có cách nào hít thở.
Trong hoảng hốt, hắn nhớ lại vụ đánh cược của mình và mẫu phi khi nãy.
"Đến bây giờ con vẫn thích nàng?" Tô trắc phi đánh một roi lên lưng hắn.
Triệu Húc cắn răng, quỳ dưới đất, trên lưng để lại vết máu.
"Vâng." Hắn đáp.
"Dù thế nào con vẫn thích nàng?" Tô trắc phi lại hỏi.
"Vâng." Hắn đáp.
Dứt lời, lại một roi đánh xuống.
"Vậy được!" Lúc này, Tô trắc phi thu roi trong tay lại, "Nếu con thích nàng như thế, vậy chúng ta nhìn xem nàng đối với con rốt cuộc có tâm ý đó hay không!"
Triệu Húc chấn động.
Tô trắc phi tiếp tục: "Chúng ta đánh cược, nếu nàng lựa chọn con, vậy ta đây thành toàn cho hai người. Nhưng nếu nàng lựa chọn bản thân mình, vậy con nhất định phải đồng ý với ta, cưới Thanh Loan làm vợ!"
Hết câu, Triệu Húc liền nhíu mày.
"Nhi tử có thể đánh cược với mẫu phi." Hai tay Triệu Húc đặt ở đầu gối nắm chặt thành đấm, "Nhưng đây là chuyện giữa nhi tử và nàng, nhi tử không muốn liên lụy tới người khác. Nếu nhi tử thua, nhi tử có thể hứa với mẫu phi cả đời này không gặp nàng nữa."
Chỉ có thể không gặp, chứ không thể không yêu.
Tô trắc phi nhìn hắn: "Được!"
...
"Hay cho tình cảm chủ tớ." Lúc này, ánh mắt Tô trắc phi trở nên lạnh lẽo, "Nếu ngươi đã chủ động từ bỏ lựa chọn này, vậy ngươi rời khỏi kinh thành đi."
Gì cơ?
Vân Trân ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn bà ta.
Tô trắc phi nhìn nàng: "Nếu chuyện đêm nay truyền ra ngoài, ngươi cũng không có cách nào tiếp tục ở lại vương phủ. Một khi đã vậy, còn không bằng tạm thời rời khỏi kinh thành một khoảng thời gian. Ta sẽ an bài ngươi ở biệt trang ngoại ô, ở nơi đó..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.