Chương trước
Chương sau
"Tứ thiếu gia."
"Tứ thiếu gia."
Thấy Triệu Húc tới, bọn họ vội vàng chào hỏi, sau đó lại bận rộn việc của mình.
Hiển nhiên, họ đã quen Triệu Húc hay tới.
Triệu Húc đi qua Bạch Tà và ngự y, Vân Trân mượn cơ hội này quan sát tình hình của Ninh Vương ở trên giường.
Chỉ nhìn một cái, Vân Trân liền phát hiện độc Ninh Vương trúng lợi hại hơn tưởng tượng của nàng.
Điều này khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Tại sao lại như vậy?
Theo lý thuyết, Ninh Vương là phụ thân của Lưu Vân Bạch, cho dù Lưu Vân Bạch có kế hoạch gì, dù hạ độc ông ấy cũng nên có chừng mực. Nhưng nhìn Ninh Vương lúc này, rõ ràng là dấu hiệu độc đã vào phế phủ. Nếu còn kéo dài, chỉ sợ thật sự sẽ độc phát thân vong.
Lưu Vân Bạch làm thế, rốt cuộc có mục đích gì?
Chẳng lẽ, hắn thật sự muốn độc chết Ninh Vương sao?
Vân Trân không thể hiểu nỗi.
"Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?"
Đúng lúc này, bên cạnh có tiếng quát lớn.
Vân Trân quay đầu, phát hiện có lão thái y đang không vui trừng mắt nhìn mình. Ông ta vừa lên tiếng, những người khác trong phòng cũng nhìn về phía nàng.
"Ngươi không biết đây là phòng của vương gia, người không liên quan không thể vào đây sao?" Lão thái y kia thấy Vân Trân không trả lời, tức giận nói, "Ngươi, mau cút ra ngoài cho ta!"
"La thái y, đừng nóng giận. Nàng là nha hoàn của ta, theo ta vào đây." Triệu Húc giải thích.
Thái y họ La kia nghe xong, lúc này mới bớt giận, có điều, mặt mày vẫn lộ vẻ không cao hứng: "Tứ thiếu gia, sao ngài có thể tùy tiện dẫn người vào đây? Vương gia còn đang bệnh, nếu nàng ta lại truyền thêm bệnh gì đó cho vương gia thì làm sao cho phải?"
Triệu Húc vốn còn định nói chuyện đàng hoàng với ông ta, nhưng vừa nghe ông ta nói vậy, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Những người khác thấy sắc mặt Triệu Húc không tốt, đều vội hòa giải, thay đổi đề tài.
La thái y cũng ý thức được, không dám nói năng lỗ mãng nữa, sắc mặt Triệu Húc lúc này mới hòa hoãn một ít.
Mà Vân Trân đứng cạnh có hơi kinh ngạc mà nhìn Triệu Húc.
Từ khi La thái y trách cứ nàng cho đến khi Triệu Húc đứng ra...
Nói thật, Vân Trân chưa từng thấy Triệu Húc như vừa rồi.
Sắc mặt hơi trầm xuống, khiến người xung quanh đều phải kiêng kị.
Trong quá khứ, Triệu Húc ở trước mặt nàng tuy có khi mặt nặng mày nhẹ, nhưng nàng có thể cảm nhận được, giữa họ là bình đẳng. Mà giờ phút này, nàng chợt nhìn rõ thân phận của Triệu Húc, ở thời đại này, hắn là con cháu nối dõi của hoàng gia, thân phận tôn quý hơn rất nhiều người.
...
Vì La thái y cắt ngang, Vân Trân bị không ít người chú ý, không thể tiếp tục ở lại nơi này.
Không bao lâu, nàng liền theo Triệu Húc ra ngoài.
Triệu Húc dẫn nàng ra bằng cửa khác.
Nơi đó hẻo lánh, xung quanh không có ai.
"Sao rồi?"
Vừa tới đó, Triệu Húc liền hỏi.
Vân Trân châm chước một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn, đáp: "Chẩn bệnh cần nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch. Nô tỳ chỉ quan sát từ xa một chút, không thể đưa ra kết luận chính xác. Có điều, vị Bạch đại phu kia nói không sai, vương gia bị như vậy là vì trúng độc."
"Vậy ngươi có cách gì không?" Triệu Húc hỏi.
Vân Trân cau mày lắc đầu: "Xin lỗi, thiếu gia."
"Sao có thể? Ta sẽ chờ tới tối khi bọn họ đều nghỉ ngơi, lại an bài ngươi vào trong, cẩn thận chẩn bệnh cho phụ vương ta." Triệu Húc vội nói.
Quá sốt ruột, hắn bắt lấy tay Vân Trân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.