Chương trước
Chương sau
Triệu Húc đợi một đêm, còn chưa kịp nghỉ ngơi, liền theo Bích Diên rời đi. Tới cửa Thính Tuyết Hiên, Tô trắc phi đã ở đó đợi hắn.
Sau khi hội hợp, mẫu tử hai người vội vàng tới viện của Ninh Vương.
Tới nơi, vương phi, Liễu trắc phi, còn cả Thấm phu nhân đều tới đủ.
Bên trong, ngự y trong cung đang bắt mạch cho Ninh Vương.
...
Thời điểm Vân Trân biết chuyện là vào buổi sáng lúc xuống bếp nhận cơm, nghe hạ nhân nghị luận.
"Ngự y cũng đã tới, nhưng đều vô dụng. Nghe nói sáng nay bệ hạ biết chuyện, nổi trận lôi đình, phái tất cả thái y ở Thái Y Viện tới. Hiện tại, những ngự y kia đều ở chủ trạch, vẫn không tìm ra nguyên nhân..."
"Sao có thể không tra ra nguyên nhân? Đang êm đẹp, vương gia sao lại..."
"Ai mà biết! Chính là sốt cao không lùi! Hiện tại, chủ tử trong phủ đều canh giữ bên chủ trạch, ngay cả Tam thiếu gia cũng đi."
"A! Nếu vương gia xảy ra chuyện..."
"Im miệng! Lời này ngươi cũng dám nói sao? Không muốn sống nữa à!"
...
Vân Trân nghe hạ nhân dưới bếp nghị luận, tâm trạng trầm xuống.
Vốn vì một đêm không ngủ mà đầu óc nặng nề, hiện tại bắt đầu từng cơn đau đớn.
Nàng vội vàng ăn xong bữa sáng, quay về phòng.
Sau đó, lúc ra ngoài làm việc, phát hiện bầu không khí trong phủ vô cùng căng thẳng, ngay cả hạ nhân cung lo lắng sốt ruột, không còn bắt gặp cảnh đùa giỡn như ngày thường.
Cả buổi sáng Vân Trân đều mơ màng hồ đồ.
Mà bên chủ viện, thái y vẫn không tìm ra nguyên nhân Ninh Vương sốt cao không lùi, hôn nhân bất tỉnh.
Rất nhanh, vương phủ liền treo thưởng, nếu có người có thể chữa khỏi cho Ninh Vương, tiền thưởng vạn lượng.
Thông báo treo giải thưởng vừa dán ra ngoài, phàm là đại phu nổi danh trong kinh thành đều tới xem, nhưng căn bản là vô dụng.
Cuối cùng, Bạch Tà cũng tới bắt mạch cho Ninh Vương, đưa ra kết luận, tình hình của Ninh Vương có khả năng là trúng độc.
Trúng độc?
Đang êm đẹp, sao Ninh Vương lại trúng độc? Hơn nữa còn có hộ vệ trong coi trong phủ.
Vừa nghe tới hai chữ "trúng độc", Triệu Húc lập tức nghĩ tới Vân Trân.
Thật ra cả ngày hôm nay, từ sau khi biết Ninh Vương sinh bệnh, đã có vài lần hắn muốn đi tìm Vân Trân.
Nếu đổi lại là lần trước, thời điểm biết ngự y cũng bó tay hết cách, Triệu Húc sẽ đi tìm Vân Trân trước tiên, hỏi nàng có cách hay không. Nhưng qua chuyện tối hôm trước...
Nhất thời, hắn rất khó điều chỉnh tâm trạng đi đối mặt với Vân Trân.
...
Chạng vạng, Vân Trân làm xong việc, về phòng.
Vừa vào viện, liền thấy có một người đứng trước cửa phòng.
Thời điểm trông thấy người đó, cả người nàng cứng đờ, bất tri bất giác dừng lại.
Triệu Húc nghe tiếng động, xoay người nhìn nàng.
Bọn họ cách hành lang cứ chăm chú nhìn nhau như vậy.
Sau đó, Triệu Húc là người phá tan bầu không khí trầm mặc này, nâng bước đi về phía này.
Khoảnh khắc đó, Vân Trân thật sự muốn xoay người bỏ chạy.
Cuối cùng, vẫn là một câu "Trân Nhi" của Triệu Húc giữ nàng ở lại.
"Ta muốn mời ngươi theo ta tới chủ viện xem cho phụ vương ta."
Triệu Húc không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói ra ý đồ mình đến.
Vân Trân thấy hắn không nhắc tới chuyện thất hứa tối qua, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, chờ nàng nghe rõ mục đích hắn đến, tâm trạng lần nữa nặng nề.
Nhất thời, nàng thế mà quên trả lời Triệu Húc.
Triệu Húc dường như cũng không vội bảo nàng đáp.
Hắn chỉ hơi nhấp môi, ánh mắt phức tạp nhìn người trước mặt này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.