Chương trước
Chương sau
Sau khi biết thân phận của Lưu Vân Bạch, Vân Trân không khống chế được mà nhớ tới càng nhiều chuyện.
Ví dụ như, Ninh Vương ở chùa Kỳ Sơn gặp thích khách.
Trước đó Vân Trân nghĩ không rõ, vì sao tổ chức sát thủ đã biến mất trên giang hồ nhiều năm lại đi ám sát vương gia đương triều?
Nhưng hiện tại, liên hệ với thân phận của Lưu Vân Bạch...
Lưu Vân Bạch sao có thể trùng hợp ngay khoảng thời gian đó ở chùa Kỳ Sơn? Sao có thể vừa vặn ngay thời điểm Ninh Vương bị ám sát, đi ngang qua đó?
Nếu đổi thành người khác, Vân Trân chỉ cảm thấy đây là sự trùng hợp.
Nhưng, người đó là Lưu Vân Bạch!
Dù là tâm kế hay mưu hoa, Lưu Vân Bạch đều khiến người ta sợ hãi!
Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi nhíu mày.
Nếu thích khách ở chùa Kỳ Sơn thật sự có liên quan tới Lưu Vân Bạch, như vậy năm trước, đám thích khách nàng và Triệu Húc gặp trong núi Bích Lạc ở Nam Hoang chỉ sợ Lưu Vân Bạch cũng không thoát khỏi can hệ.
Nếu thích khách khi đó có liên quan tới Lưu Vân Bạch, như vậy trên núi Xích Phong, Diêm Vương Khiếu mà Mã sư huynh kia trúng thì sao?
Nàng còn nhớ rõ, lúc ấy phân tích của nàng và Triệu Húc chính là Diêm Vương Khiếu rất có khả năng nhằm về phía Triệu Húc.
Nếu không phải Triệu Húc đưa điểm tâm cho Mã sư huynh, như vậy người trúng độc đã là hắn!
Tuy rằng kết quả điều tra cuối cùng của quan phủ là người trên núi vì thù riêng trả thù Mã sư huynh, thoạt nhìn giống như Lưu Vân Bạch hoàn toàn không có liên quan...
Nhưng hôm nay, liên hệ với thân phận của Lưu Vân Bạch, cẩn thận ngẫm lại.
Kẻ đứng sau là Lưu Vân Bạch cũng không phải không có khả năng.
Thử nghĩ, cho tới nay nàng tuyên bố với bên ngoài là trợ thủ của "Tôn đại phu", đi theo học chút y thuật. Cho dù Lưu Vân Bạch đoán được, nàng thật ra không chỉ biết chút y thuật, mà vô cùng am hiểu.
Nhưng am hiểu y thuật, không có nghĩa biết điều chế độc được.
Mà hôm nay Lưu Vân Bạch tìm nàng, liền trực tiếp hỏi nàng ít thuốc gây ảo giác.
Phải biết rằng, thuốc gây ảo giác, đại phu bình thường sẽ không có, cho dù là ngự y cung đình cũng chưa chắc biết đến. Nhưng, Lưu Vân Bạch cố ý tìm tới nàng, giống như sớm đã biết sư phụ của nàng là Độc Thủ Y Tiên.
Nếu hắn biết, vậy hắn biết từ đâu?
Nàng nhớ rõ, khi ấy sau khi kể với sư phụ về Diêm Vương Khiếu, sư phụ liền nói với nàng, có khả năng ông ấy phải rời đi một khoảng thời gian.
Không bao lâu, sư phụ đã không thấy tăm hơi.
Sau khi trở về, ông ấy lại nói đi thăm cố nhân.
Còn về những gì đã trải qua, sư phụ không nói.
Nhưng Vân Trân biết, cố nhân kia có liên quan tới Diêm Vương Khiếu.
Nếu hỏi Lưu Vân Bạch biết thân phận của sư phụ khi nào, cũng chỉ có lần đó!
...
Nghĩ đến đây, cả người Vân Trân đầy mồ hôi lạnh.
Xem ra, từ rất sớm Lưu Vân Bạch đã bắt đầu mưu hoa.
Mưu hoa chuyện bây giờ.
Nhưng có một số việc nàng lại không hiểu, nếu Lưu Vân Bạch sớm đã biết thân phận của mình, cũng đã sớm có mưu tính, vậy Triệu húc ở trên núi Xích Phong năm năm, Lưu Vân Bạch rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, vì sao hắn không ra tay?
Vân Trân lắc đầu, không thể nghĩ thông suốt.
Tâm tư của Lưu Vân Bạch thật sư quỷ dị, chỉ sợ trên thế gian này không có bao nhiêu người có thể nhìn thấu hắn.
Có điều...
Vân Trân cười khổ.
Nàng chẳng qua chỉ là nha hoàn quét rác nho nhỏ, thế mà biết được nhiều bí mật lớn như vậy. Lưu Vân Bạch, Tô trắc phi, Ninh Vương...
Dù là chuyện nào tiết lộ ra ngoài, đều sẽ khiến kinh thành rung trời lở đất.
Xem ra sau này, nàng phải càng cẩn thận mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.