Chương trước
Chương sau
Về uy lực thật sự của thuốc gây ảo giác, nàng từng chứng kiến một lần.
Khi đó còn ở Nam Hoang.
Có một năm, sư phụ dẫn nàng ra ngoài.
Lúc ấy bọn họ vì đuổi bắt một con hươu hiếm mà vào nhầm vùng núi Tây Nam. . ngôn tình ngược
Nơi đó hẻo lánh ít dấu chân người, lá cây che trời.
Rất nhanh, bọn họ đã bị mất phương hướng.
Ngay thời điểm lương khô sắp dùng hết, bọn họ gặp được thôn dân đốn củi trong núi. Hai người giúp thôn dân kia băng bó vết thương, được hắn chỉ đường tới thôn ở khe núi của họ.
Cái thôn đó cách biệt với thế giới bên ngoài.
Nhưng từ lúc đi vào, Vân Trân liền cảm thấy nơi này vô cùng kỳ quái.
Buổi tối, nàng nằm trên giường, đang muốn vào giấc ngủ.
Đúng lúc này thì nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Nàng xuống giường, nhẹ bước đến cạnh cửa, xuyên qua khe cửa nhìn ra, thế mà trông thấy một cảnh khiến nàng đến nàng khó quên.
Thôn dân ban ngày còn náo nhiệt, giờ phút này lại biến thành một bãi tha ma lạnh như bằng.
Căn phòng đang ở hiện tại là nấm mồ.
Khi đó, Vân Trân nghe tiếng "rắc rắc", hình như là tiếng cọ xát mặt đất từ xa truyền tới. Không bao lâu, liền có một đám xương khô quần áo tả tơi đi tới.
Trong hốt hoảng, nàng đi về phía bộ xương khô kia.
Chờ nàng tỉnh táo lại, trên đầu có một cây ngâm châm.
"Sư phụ?" Nàng mở lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn lão nhân bạc đầu trước mặt, "Vừa rồi có..."
Nàng quay đầu, lập tức không khép miệng được.
Chỉ thấy bốn phía nào có bãi tha ma, nào có bộ xương người?
Mãi đến hôm sau, khi thôn dân tỉnh lại, Vân Trân mới biết thì ra tối qua nàng gặp ảo giác.
Thôn dân nói với họ, cách nơi này không xa có một sơn cốc, trong đó mọc đầy loại cây gọi là Hoa Tử Vong. Loại thực vật này, cứ cách nửa tháng sẽ tản ra mùi hương. Người ngửi thấy mùi hương đó, buổi tối sẽ gặp chuyện giống Vân Trân.
Mơ mơ hồ hồ, phát hiện tất cả cảnh tượng xung quanh đều thay đổi, sau đó sẽ như trúng tà, đi về phía sơn cốc đó.
Người biến mất trong đêm, hôm sau người nhà luôn có thể tìm được thi thể ở nơi ấy.
Cho nên mỗi lần Hoa Tử Vong tản ra mùi hương, trước khi ngủ thôn dân đều tự trói mình lại, miễn cho hít phải mùi hương, mắc mưu.
Tối qua, sư đồ Vân Trân vào thôn. Thôn dân nghĩ, khoảng cách lần sau Hoa Tử Vong tản ra mùi thơm còn mấy ngày, cho nên quên nhắc nhở họ. Kết quả không ngờ, thiếu chút làm hại Vân Trân.
Thôn dân xin lỗi.
"Chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới chuyện phá hủy loài hoa đó sao?" Vân Trân hỏi.
Thôn dân nói, bọn họ sao có thể không nghĩ tới?
Có điều sinh mệnh của loài hoa đó rất ngoan cường.
Loài hoa đó có mùi hôi ngập trời, cho dù bịt kín mũi cũng khiến người ta buồn nôn. Các thôn dân đều thử vài lần, nhưng không lần nào thành công.
Vân Trân và sư phụ nàng nghe đến đây, quyết định đi xem.
Thứ nhất, sư đồ bọn họ vô cùng hứng thú với Hoa Tử Vong này; thứ hai, họ thử xem có cách nào giúp thôn dân giải quyết khó khăn không.
...
Dùng xong bữa sáng, nàng và sư phụ được thôn dân chỉ đường tới sơn cốc kia.
Quả thật, như lời thôn dân nói, dù còn cách rất xa vẫn có thể ngửi được mùi tanh tưởi như hủ thi, khiến người ta phải ghê tởm.
Thôn dân tới đó thì không đi nổi nữa.
Nàng và sư phụ uống thuốc tạm ngăn khứu giác, tiếp tục hành trình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.