Chương trước
Chương sau
"Phụ vương..." Triệu Ngọc Dao nhỏ giọng.
"Câm miệng!" Ninh Vương quát, "Ta cho rằng con đã thay đổi tính tình, thật không ngờ, tính xấu vẫn không đổi! Nếu con còn như vậy, ta phải suy xét lại xem có nên lần nữa đưa con về chùa miếu không!"
Sau lần trước đưa Triệu Ngọc Dao đến chùa miếu, Ninh Vương không ngừng tự hỏi có phải trước đây bản thân quá sủng ái nữ nhi này, nên mới khiến nàng ta trở nên như vậy không?
Vốn tưởng rằng từ chùa miếu trở về, nàng ta đã thay đổi, nhưng không ngờ, hôm nay lại để ông chứng kiến một màn này.
"Phụ vương, đừng! Nữ nhi biết lỗi rồi!" Triệu Ngọc Dao thấy Ninh Vương thật sự tức giận, lập tức bật khóc, quỳ xuống bò tới trước mặt Ninh Vương.
Nàng ta hiện tại chính là chim sợ cành cong, có đánh chết cũng không muốn tới cái nơi như chùa miếu kia!
"Nếu đã biết sai, vậy xin lỗi Thanh Loan đi." Ninh Vương nói.
"Cái gì? Xin lỗi ả?" Trong mắt Triệu Ngọc Dao rõ ràng hiện lên lửa giận.
"Con..."
"Vương gia." Lúc này, Tô Thanh Loan lên tiếng, nhìn thoáng qua Triệu Húc ở đối diện, sau đó nói với Ninh Vương, "Không cần, Ngọc Dao cũng không phải cố ý. Muốn trách, chỉ có thể trách nha hoàn của Thanh Loan không cẩn thận va chạm Ngọc Dao, bị đánh một chút..."
"Cái gì, còn đánh người?" Ninh Vương nhìn Hỉ Nhi sưng một bên mặt, càng thêm tức giận, lệnh Triệu Ngọc Dao phải xin lỗi.
Triệu Ngọc Dao dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể xin lỗi Tô Thanh Loan.
Cuối cùng, nàng ta còn bị Ninh Vương phạt tới Phật đường chép kinh Phật.
...
"Cung tiễn phụ vương."
Triệu Húc cúi đầu, tiễn Ninh Vương đi.
Chờ Ninh Vương đi rồi, hắn nghe Tô Thanh Loan nhỏ giọng an ủi Hỉ Nhi.
Xuất phát từ lễ nghĩa, hắn hỏi thăm một chút.
"Không sao, đều là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm chỗ nào chứ!" Không đợi Tô Thanh Loan nói hết, Hỉ Nhi đã xen vào, "Ngọc Dao tiểu thư kia trước nay luôn khinh thường tiểu thư, ghét bỏ xuất thân của tiểu thư..."
"Được rồi, Hỉ Nhi, đừng nói nữa." Tô Thanh Loan cắt ngang, ngẩng đầu, tỏ vẻ "Muội có nỗi niềm khó nói" mà nhìn Triệu Húc, "Biểu ca, huynh đừng nghe Hỉ Nhi nói bừa."
Triệu Húc nhìn nàng ta, nhớ lại chuyện trước đây Vân Trân bị Triệu Ngọc Dao khi dễ, mới đây, nàng còn bị "nàng ta" đẩy xuống nước, vì thế không nhịn được mà dặn dò: "Ngọc Dao hỉ nộ khó đoán trước, muội sau này đừng qua lại với nàng ta nữa."
Nói xong, hắn gật đầu, rời đi.
Tô Thanh Loan đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Triệu Húc, đột nhiên hỏi: "Huynh ấy đang quan tâm ta sao?"
...
Ở nơi xa.
Sau khi Triệu Húc rời đi, Vân Trân cũng dời mắt.
Qua mấy ngày, Triệu Ngọc Dao được giải cấm túc, ra ngoài giải sầu. Bỗng có một kẻ vội vàng đi tới nhét một quyển sách vào lòng nàng ta, rồi gấp gáp rời đi.
Triệu Ngọc Dao giật mình.
Nhưng, chờ nàng ta mở quyển sách kia ra, thời điểm đọc được nội dung, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Hay cho Tô Thanh Loan! Không ngờ ngươi thế mà là tên trộm!"
Hôm sau, trong kinh thành lan truyền một lời đồn, thì ra tiểu thư Tô gia đến từ Giang Nam kia căn bản không phải tài nữ gì cả, mà chỉ là tên trộm!
Bài thơ nàng ta làm trong hội thơ căn bản không phải do nàng ta làm, mà trộm thơ của người khác.
...
Trưa hôm truyền ra lời đồn đó, Vân Trân tránh mọi người, lén vào một trà lâu ở thành Tây.
Vào trà lâu, nàng trực tiếp lên lầu hai, vào gian phòng tận cùng.
"Ngươi đến rồi!"
Nàng vừa mở cửa, liền đối diện với một đôi mắt đào hoa liễm diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.