Chương trước
Chương sau
"Khụ, khụ khụ khụ..."
Vân Trân ho khan tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong đình, trên người khoác một cái áo.
"Trân Nhi! Nàng có chỗ nào không thoải mái không?" Triệu Húc thấy nàng mở mắt, vội chạy tới, nắm lấy tay nàng.
"Khụ khụ... Nô tỳ không sao..."
Vân Trân lắc đầu, được Triệu Húc nâng dậy.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Húc cả người ướt đẫm, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh cũng như vậy, liền biết hai người họ nhảy xuống nước cứu nàng lên.
"Đa tạ thiếu gia, đa tạ Ngụy đại ca."
"Nàng không sao thì tốt." Triệu Húc nói.
Ngụy Thư Tĩnh đứng bên cạnh Triệu Húc, tuy không gấp gáp như hắn, nhưng ánh mắt cũng không giấu được sự quan tâm.
...
Sau đó, Vân Trân mới biết, khi Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh nhảy xuống nước, vừa lúc nhìn thấy thuyền phu kia kéo nàng. Triệu Húc tiến lên, kéo Vân Trân qua, Ngụy Thư Tĩnh nhân cơ hội cầm đao kề lên cổ người nọ.
Thời điểm Vân Trân tỉnh, thuyền phu đã bị hạ nhân bắt lấy, chờ Triệu Húc xong việc thẩm vấn.
Còn về Vương Tử Anh bên kia, sớm trong lúc hôn mê đã bị Liễu Minh Cẩn dùng khinh công đá xuống thuyền. Hiện giờ, Vương Tử Anh và người của gã đều bị hạ gục, ném dưới gốc liễu.
"Liễu công tử, ngươi định xử lý bọn họ thế nào?"
Triệu Húc thấy Vân Trân tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu xử lý chuyện của Vương Tử Anh.
Liễu Minh Cẩn nhìn người hôn mê dưới gốc cây, hừ mấy tiếng: "Nơi này là Ninh Vương phủ, ngươi là chủ nhân của Ninh Vương phủ, hôm nay bọn họ mạo phạm Ninh Vương phủ các ngươi, muốn xử trí thế nào, Triệu Tứ công tử cứ định đoạt."
"Vậy được." Triệu Húc gật đầu.
...
Nghỉ ngơi một lúc, Triệu Húc dẫn người trở về.
Bọn họ lấy thuyền nhỏ Vương Tử Anh mang tới, sai người chèo thuyền rời đi.
Còn về Vương Tử Anh cùng người của mình, bị để lại bãi đất đó.
Triệu Ngọc Dao bất mãn với cách làm của Triệu Húc, chất vấn hắn vì sao lại để Vương Tử anh ở lại.
Triệu Húc nhàn nhạt trả lời, nói sự việc quan trọng, hắn không làm chủ được, phải bẩm báo phụ vương, để phụ vương tới làm chủ.
Triệu Ngọc Dao nghe xong, tức giận đến nghẹn họng.
Thật ra, chuyện này nói nghiêm trọng cũng nghiêm trọng.
Vương Tử Anh dám trong đại thọ của Ninh Vương dẫn thủ hạ vào phủ đánh người, quả thật không coi Ninh Vương vào mắt, không coi hoàng thất vào mắt, càng không để đương kim Thánh Thượng vào mắt.
Muốn nói nó không nghiêm trọng, nó cũng có thể không nghiêm trọng.
Chỉ là trò đùa của tiểu bối mà thôi.
Triệu Ngọc Dao không muốn làm lớn.
Nhưng cố tình, Triệu Húc lại không cho nàng ta nói tiếp.
...
Sau khi bọn họ lên bờ, Ngụy Thư Tĩnh đưa Vân Trân về Thính Tuyết Hiên. . truyện đam mỹ
Triệu Húc phân phó Nguyên Bảo nhốt thuyền phu hãm hại Vân Trân trong nước lại, chờ hắn tiễn khách xong, sau khi bẩm báo chuyện của Vương Tử Anh, lại trở về xử lý.
Mọi người thấy chuyện hôm nay nháo lớn, cũng không còn tâm tình tiếp tục du ngoạn, theo Triệu Húc rời đi trước.
Vân Trân khoác áo khoác không biết của ai, làm bạn với Ngụy Thư Tĩnh đứng bên hồ. Chờ mọi người đi hết, nàng mới xoay người cùng y về Thính Tuyết Hiên.
Trên đường, bọn họ ai cũng không nói chuyện.
Vân Trân nghĩ tới chuyện rơi xuống nước trước đó.
Chờ đến khi sắp đến Thính Tuyết Hiên, nàng mới phát hiện cả đoạn đường Ngụy Thư Tĩnh đều cau mày.
"Ngụy đại ca, sao vậy?" Vân Trân ngửa đầu, hỏi.
"Xin lỗi, ta không bảo vệ được muội."
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, áy náy nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.