Chương trước
Chương sau
Nhắc đến hồi âm, nàng không khỏi nhớ tới thời điểm Bạch Tà xuất hiện ở Ninh Vương phủ, Tô trắc phi viết cho sư phụ của nàng một phong thư.
Lá thư kia gửi ra ngoài đã hơn một tháng, nhưng vẫn luôn không có hồi âm.
Mà mấy ngày nay, Bạch Tà vẫn tiếp tục trị chân cho Tam thiếu gia Triệu Duẫn.
Nhìn Triệu Duẫn dần khỏe lại, Vân Trân không nhịn được mà tự hỏi có phải bản thân nghĩ nhiều hay không.
Có lẽ, Bạch Tà kia không có vấn đề thì sao?
Nếu sư phụ có thư hồi âm gửi tới, nàng vừa lúc cũng có thể hỏi chuyện của Diêm Vương Khiếu.
Diêm Vương Khiếu không điều tra rõ, trong lòng nàng vẫn bất an.
...
Sau đó, bọn họ lại tìm kiếm những nơi khác, cũng không phát hiện manh mối hữu dụng nào.
Đang định trở về thì bắt gặp một nhóm người tới.
Đi phía trước là Ninh Vương mặc trường bào màu đen, trái phải lần lượt là Cơ phu nhân trang điểm kiều mị cùng Lưu Vân Bạch một thân hồng y.
Phía sau là một đám tỳ nữ và thị vệ.
Không biết Lưu Vân Bạch nói gì, chọc cho Ninh Vương liên tục cười tơ.
"Phụ vương."
Thấy bọn họ đi về phía này, Triệu Húc gọi.
Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh lui sang một bên.
"Húc Nhi cũng ở đây sao!"
Ninh Vương nhìn Triệu Húc, ý cười vơi đi một chút, nhưng vẫn nhìn ra được tâm tình ông ấy lúc này không tồi.
"Triệu sư đệ." Đúng lúc này, Lưu Vân Bạch đứng bên cạnh lên tiếng, "Đã lâu không gặp."
Triệu Húc gật đầu: "Đã lâu không gặp."
"Hả? Hai người quen nhau?" Ninh Vương kinh ngạc.
Không đợi Triệu Húc trả lời, Lưu Vân Bạch đã khẽ cười, đáp: "Vương gia, Vân Bạch từng là môn hạ của Xích Phong cư sĩ, cùng Triệu sư đệ là đồng môn."
Dứt lời, Lưu Vân Bạch nhìn Triệu Húc, sau đó liền lướt qua nhìn Vân Trân phía sau.
Ánh mắt hắn vừa dừng trên người Vân trân, liền cảm nhận có tầm mắt sắc bén đảo qua bên cạnh, quay đầu, đối diện với ánh mắt cảnh cáo của Ngụy Thư Tĩnh.
Lưu Vân Bạch cười cười, gương mặt phong hoa tuyệt đại kia càng có vẻ mị hoặc chúng sinh.
Đáy lòng Vân Trân thầm than một tiếng "Yêu nghiệt".
Bên cạnh, Ninh Vương thấy vậy, có chút suy tư. Ông ấy nhìn Lưu Vân Bạch, lại nhìn Triệu Húc: "Đúng là duyên phận. Một khi đã vậy, sau này hai người nên đi lại nhiều một chút. Ngày thường Vân Bạch nên rảnh rỗi, phải thường xuyên tới vương phủ đấy."
"Đương nhiên, ta cũng muốn thân thiết với Triệu sư đệ hơn." Lưu Vân Bạch cười nói.
Triệu Húc sửng sốt, gật đầu, kìm nén nghi hoặc trong lòng.
Lão sư Xích Phong cư sĩ của hắn trước mắt chỉ thu nhận hai đệ tử chính thức là hắn và Lưu Vân Bạch.
Khác với Triệu Húc chính là, tuy Lưu Vân Bạch từ sớm đã bái sư, nhưng ngày thường lại rất hiếm ở trên núi Xích Phong.
Triệu Húc chỉ ở từ xa gặp hắn vài lần, không thể nói là thân thiết.
Có điều, nhìn tình hình hôm nay, phụ vương luôn không thích thân cận với vãn bối của hắn dường như đối với vị sư huynh này... Phải nhìn bằng con mắt khác...
Mà Vân Trân yên lặng đứng ở một góc không khỏi cảm thấy quái dị.
Lưu Vân Bạch là người dung mạo xuất sắc nhất trong số những người nàng từng gặp, ngay cả Triệu Ngọc Dao tự xưng đệ nhất mỹ nữ ở kinh thành đứng trước mặt hắn cũng chỉ là hoa dung ảm đạm.
Ánh mắt Ninh Vương nhìn hắn thật sự có chút nóng bỏng, nhưng sự nóng bỏng này không liên quan tới kiểu hạ lưu đáng khinh kia...
Thật sự khiến người ta không có cách nào không chú ý.
...
Kế tiếp, Triệu Ngọc cùng đoàn người Ninh Vương đi dạo trong rừng đào.
Trong lúc này, Vân Trân làm nha hoàn luôn đi theo phía sau.
"Ưm..."
Lưu Vân Bạch đi phía trước đột nhiên ôm cánh tay, hít hà một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.