Chương trước
Chương sau
Diêm Vương Khiếu...
Nghĩ đến Diêm Vương Khiếu, Vân Trân liền nghĩ tới sư phụ.
Có điều chuyện năm đó sư phụ không muốn nói nhiều, manh mối cũng đứt đoạn tại đây.
"Có lẽ ta có thể nhờ bằng hữu trên giang hồ hỏi thăm một chút." Nghe nàng nhắc tới Diêm Vương Khiếu, Ngụy Thư Tĩnh liền nói.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, gật đầu: "Trước mắt chỉ đành như vậy."
Tin tức trong giang hồ rất nhiều, nếu muốn hỏi thăm gì đó, luôn có thể có được ít manh mối.
"Ngươi không cần quá lo lắng." Lúc này, Triệu Húc lên tiếng. Vân Trân nhìn hắn, nghe hắn nói, "Nếu kẻ đứng sau có thể ám sát hai lần, vậy khẳng định sẽ có lần thứ ba. Hiện tại chúng ta đã có phòng bị, chờ bọn họ lần nữa ra tay, chắc chắn có thể tìm được sơ hở."
Vân Trân nghe xong, gật đầu.
Triệu Húc nhu hòa nhìn nàng.
Mà ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh đã ảm đạm đi một chút, trong đầu hiện ra cảnh ở rừng đào đêm đó.
"Biểu thiếu gia!" Đúng lúc này, nha hoàn Hỉ Nhi bên cạnh Tô Thanh Loan từ bên ngoài tới. Sau khi nhìn thấy Triệu Húc, nàng ta hành lễ, rồi nói, "Tiểu thư nhà nô tỳ mời ngài vào rừng ngắm hoa đào."
Hỉ Nhi dứt lời, Triệu Húc theo bản năng nhìn Vân Trân, lại không nhìn thấy kết quả mà mình muốn.
"Nếu A Húc đã có việc, ta đây cùng Trân Nhi cáo từ trước." Ngụy Thư Tĩnh nói.
Vân Trân hành lễ với Triệu Húc, định cùng Ngụy Thư Tĩnh rời đi.
Nàng vừa muốn xoay người, lại nghe Triệu Húc nói: "Không bằng mọi người cùng đi."
...
Tô Thanh Loan dẫn theo Đông Thiền chờ bên ngoài.
Thời điểm trông thấy Triệu Húc, ánh mắt nàng ấy hiện lên một tia kinh hỉ.
Nhưng đợi nàng nhìn thấy Vân Trân lặng lẽ theo sau Triệu Húc, nụ cười trên mặt liền cứng đờ. Có điều rất nhanh, nàng lại đổi sang nụ cười thẹn thùng, hành lễ: "Biểu ca."
"Thanh Loan biểu muội." Triệu Húc xa cách gật đầu, thấy nàng ấy nhìn Ngụy Thư Tĩnh, liền giải thích: "Đây là A Tĩnh."
"Đây là đồ đệ của Ngụy sư phó?" Hiển nhiên, Tô Thanh Loan đã nghe qua cái tên của Ngụy Thư Tĩnh, "Lúc Thanh Loan ở Giang Nam, thường nghe người ta nói Ngụy sư phó có một đồ đệ rất lợi hại, hẳn chính là công tử. Thời điểm Ngụy sư phó ở Tô gia, có dạy Thanh Loan ít kỹ xảo phòng thân, cũng coi như nửa sư phụ của Thanh Loan. Cho nên Thanh Loan có thể gọi công tử một tiếng Ngụy đại ca xong?"
Dứt lời, nàng ấy chờ mong nhìn Ngụy Thư Tĩnh.
Thấy Tô Thanh Loan như vậy, mọi người đều cho rằng Ngụy Thư Tĩnh sẽ đồng ý, ngay cả Vân Trân cũng vậy. Kết quả không ngờ, Ngụy Thư Tĩnh lại lạnh lùng cự tuyệt: "Ý tốt của Tô tiểu thư, Ngụy mỗ xin nhận. Nhưng sư phụ là sư phụ, đồ đệ là đồ đệ."
Ngụ ý là, giữa chúng ta không có quan hệ gì.
Tô Thanh Loan sửng sốt, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: "Vậy gọi là Ngụy công tử đi." Nói xong, nàng lại quay đầu nói với Triệu Húc: "Biểu ca, chúng ta đi thôi."
Nàng không hề hỏi vì sao bảo Hỉ Nhi đi mời Triệu Húc, hiện tại lại gọi tới ba người, cũng giống như không chút để ý Vân Trân theo sau, có vẻ như Vân Trân thật sự chỉ là nha hoàn bình thường.
"Biểu ca, Ngụy công tử, Thanh Loan biết sau núi có một rừng đào, hoa đào nở vô cùng rực rỡ, hẳn mọi người đều sẽ thích..." Tô Thanh Loan vừa đi vừa nói.
Nhưng trong nhóm người này, ngoại trừ Vân Trân, không còn ai thật sự đặt tâm tư trên hoa đào kiều diễm phấn nộn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.