Chương trước
Chương sau
Nghe giọng nói này, Vân Trân thầm thở dài trong lòng, ngẩng đầu, cung kính hành lễ với người trước mặt: "Nô tỳ gặp qua Liễu thiếu gia."
"Ha ha ha... Bộ dáng này của ngươi mới giống nha hoàn!"
Vân Trân trộm bĩu môi, ngoài mặt vẫn cung kính: "Nếu Liễu thiếu gia không còn phân phó gì khác, nô tỳ xin lui xuống trước."
Nói xong, nàng xoay người muốn đi.
"A, ngươi đi gấp như vậy làm gì?" Liễu Minh Cẩn bắt lấy cánh tay nàng, cản nàng lại, "Ta đâu có ăn ngươi!"
Ngài không ăn ta, nhưng người khác thì có.
Vân Trân thầm nói.
Liễu Minh Cẩn liếc nhìn một vòng, lập tức nhận ra băn khoăn của nàng, liền nói: "Ngươi cũng quá cẩn thận rồi! Ta chẳng qua muốn nói mấy câu với ngươi thôi, cho dù bị tiểu thư nhà ngươi bắt gặp cũng sẽ không..."
"Liễu công tử, chàng đến rồi."
Đúng lúc này, Triệu Ngọc Dao một thân y phục lộng lẫy tiến vào, vui vẻ gọi. Nhưng, thời điểm phát hiện tay Liễu Minh Cẩn đang bắt lấy tay Vân Trân, sắc mặt nàng ta cứng đờ, sau đó ánh mắt liền như rắn độc nhìn Vân Trân chằm chằm, hận không thể ăn thịt Vân Trân.
Cảm nhận ánh mắt của Triệu Ngọc Dao, Vân Trân vội cúi đầu.
Sau khi Triệu Ngọc Dao xuất hiện, trên mặt Liễu Minh Cẩn lộ vẻ khó chịu. Hắn buông cánh tay Vân Trân ra, quay đầu, cất đi ý cười trên mặt, sau đó xa cách mà gật đầu với Triệu Ngọc Dao: "Triệu tiểu thư."
Triệu Ngọc Dao không nhìn Vân Trân nữa, chuyển hướng qua Liễu Minh Cẩn, lộ vẻ ủy khuất: "Ta nghe hạ nhân nói Liễu công tử tới, nên cố ý tới xem. Vừa rồi Liễu công tử nói gì với nha hoàn này vậy?"
"Tùy tiện nói hai câu mà thôi." Liễu Minh Cẩn nhàn nhạt trả lời. Nói xong, không màng vẻ mặt cứng đờ của Triệu Ngọc Dao, "Triệu tiểu thư, chỗ cô mẫu ta hẳn đã thu thập xong, vậy không làm phiền nữa, cáo từ."
Dứt lời, giống như phía sau có chó dữ, hắn vội vã rời đi.
Sắc mặt Triệu Ngọc Dao lập tức như mây đen giăng đầy.
...
Liễu Minh Cẩn vừa đi, Vân Trân liền muốn thừa dịp Triệu Ngọc Dao không chú ý, bỏ trốn.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Nhưng nàng vừa xoay người, Triệu Ngọc Dao ở phía sau liền quát lớn.
Vân Trân sầu não mắng Liễu Minh Cẩn trong lòng một hồi, quay đầu lại.
"Ngươi là ai? Ngươi định đi đâu? Vừa rồi Liễu công tử hàn huyên gì với ngươi? Chàng vì sao lại nắm tay ngươi? Có phải ngươi câu dẫn chàng không? Ngươi thành thật trả lời cho ta! Nếu dám cả gan giấu giếm, bổn tiểu thư sẽ khiến người sống không bằng chết!"
"Hồi Đại tiểu thư, nô tỳ Trân Nhi, là nha hoàn quét rác. Vừa rồi Liễu công tử chỉ là thuận miệng..." Vân Trân cúi đầu, "căng thẳng" đáp.
"Ngươi ngẩng đầu lên!"
Lúc này, Triệu Ngọc Dao đột nhiên cắt ngang.
Vân Trân ngây ra một lúc, nghe lời ngẩng đầu.
Vừa ngẩng đầu, cằm liền bị Triệu Ngọc Dao nắm lấy. Triệu Ngọc Dao nhướng mày, móng tay vừa tân trang tỉ mỉ véo vào da thịt nàng.
Vân Trân không nhịn được mà rên rỉ.
"Hay cho một gương mặt hồ mị! Ngươi chính là dùng gương mặt này câu dẫn Liễu công tử?"
"Nô tỳ không có..."
"Còn muốn gạt ta! Liễu công tử nhiều lần tới phủ, chưa bao giờ thấy chàng thân thiết với nha hoàn nào! Hiện giờ, chính ngươi phá đi tiền lệ này! Người đâu!" Triệu Ngọc Dao đẩy Vân Trân ra, lớn tiếng: "Giáo huấn nha hoàn này cho ta!"
Dứt lời, lập tức có người tiến lên vặn hai tay Vân Trân ra sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.