Chương trước
Chương sau
"Các ngươi là ai?"
Thấm phu nhân ôm Triệu Du vào lòng, ngẩng đầu nhìn mấy người Vân Trân trước mặt.
Lúc này, có lão ma ma đi tới thì thầm bên tai bà vài câu, Thấm phu nhân giật mình: "Nha hoafn của Tô phi?"
"Nô tỳ Trân Nhi, bái kiến phu nhân."
"Nô tỳ Quả Nhi, bái kiến phu nhân."
Vân Trân cùng Quả Nhi hành lễ.
Ánh mắt Thấm phu nhân đảo qua các nàng, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh. Cuối cùng, bà gật đầu với họ: "Có gì thì phủ rồi nói."
Vân Trân, Quả Nhi và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau, sau đó liền theo Thấm phu nhân về Thấm Viên.
Sau khi vào phòng, Thấm phu nhân cho hạ nhân lui xuống, nói vị lão ma ma khi nãy cũng dẫn Triệu Du đi.
Thời điểm đi ngang qua Vân Trân, Triệu Du dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.
Lão ma ma nói vài tiếng, Triệu Du vẫn đứng yên không cử động.
Vân Trân nghĩ nghĩ, duỗi tay xoa đầu nó, Triệu Du lập tức nở nụ cười hồn nhiên, vui vẻ theo lão ma ma lui xuống.
"Xem ra Du Nhi rất thích ngươi." Lúc này, Thấm phu nhân mới lên tiếng.
Vân Trân quay đầu, cung kính khom người.
"Ở nơi này của ta không cần giữ lễ tiết." Thẩm phu nhân dừng một chút, "Nói đi, các ngươi phát hiện Du Nhi thế nào?"
Vân Trân kể lại đầu đuôi sự việc, trong đó cũng không giấu giếm chuyện có kẻ muốn giết Triệu Du.
Chờ nàng nói xong, Thấm phu nhân rơi vào trầm mặc.
Ngụy Thư Tĩnh an tĩnh đứng một chỗ.
Quả Nhi lại lo lắng bất an.
...
Một lát sau, Thấm phu nhân nói: "Đêm nay, đa tạ các ngươi cứu Du Nhi. Ta nợ các ngươi một phần ân tình, các ngươi có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì."
Thấm phu nhân dứt lời, ba người Vân Trân không ai lên tiếng.
"Nếu hiện tại không có, vậy có thể tạm thời ghi nhớ. Chỉ là chuyện đêm nay, ta hi vọng các ngươi có thể thay ta giữ bí mật, đặc biệt là chuyện có kẻ muốn giết hại Du Nhi."
"Vâng, nô tỳ hiểu." Vân Trân đáp.
Sau đó, bọn họ rời khỏi Thấm Viên.
"Trân Nhi, vì sao Thấm phu nhân lại muốn chúng ta giấu giếm thay bà ấy? Ngũ thiếu gia rõ ràng bị người ta mưu hại, có kẻ muốn giết ngài ấy, chẳng lẽ không nên bẩm báo chuyện này với vương gia, để vương gia ra mặt làm chủ cho họ sao?" Ra ngoài, Quả Nhi liền hỏi.
Ngụy Thư Tĩnh cũng nhìn Vân Trân.
Vân Trân nghĩ nhĩ, chỉ nói: "Có lẽ Thấm phu nhân cảm thấy cho dù có nói với vương gia, vương gia cũng chưa chắc tra ra được hung thủ đứng sau. Bởi vậy nhiều một chuyện, không bằng bớt một chuyện."
Hạ nhân bình thường ai dám thu mua giết người? Hơn nữa còn là giết nhi tử của Ninh Vương?
Không, sẽ không.
Cho nên hung thủ đứng sau tám chín phần mười là chủ tử trong vương phủ.
Còn về việc đó là chủ tử nào, ai cũng đáng nghi, ngay cả Tô trắc phi cũng vậy.
Nếu bẩm báo Ninh Vương, kết quả tốt là tìm được hung thủ.
Nhưng, sau khi sự việc bại lộ, hung thủ sau tấm màn chắc chắn sẽ có phòng bị, chờ bọn họ tìm được, nhiều nhất chỉ là thi thể.
Huống hồ, Thấm phu nhân xuất thân không cao, phía sau không có chỗ dựa, cũng không giống Cơ phu nhân được sủng ái. Dĩ vãng, cũng vì dưới gối có Ngũ thiếu gia thông minh lanh lợi nên mới có một vị trí nhỏ trước mặt Ninh Vương.
Nhưng hôm nay, Triệu Du rơi xuống nước, trở thành kẻ ngốc, Ninh Vương ít nhiều cũng sẽ giận chó đánh mèo lên Thấm phu nhân.
Tết nhất, Thấm phu nhân đột nhiên nói với cả Ninh Vương phủ, có kẻ muốn giết nhi tử của bà, đến lúc đó lại không lấy ra được bằng chứng gì, chỉ có thể khiến Ninh Vương thêm phiền chán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.