Chương trước
Chương sau
"Nghe nói là Cơ phu nhân nhắc đến với vương gia." Hạ nhân bẩm báo.
"Cái gì?" Triệu Ngọc Dao nắm chặt khăn lụa trong tay, lạnh giọng, "Là ả! Mẫu phi, chắc chắn là ả cố ý!"
Thính Tuyết Hiên năm trước mới tu sửa. Bởi vì có có chữ "Tuyết" trong tên, cảnh trí lại không tồi, vừa sửa xong Cơ phu nhân liền ở lời với Ninh Vương. Sau khi Triệu Ngọc Dao biết, cũng lên tiếng cầu xin. Cuối cùng, tốn bao nhiêu công sức, Ninh Vương mới đồng ý thưởng tòa viện kia cho Triệu Ngọc Dao.
Mùa đông năm đó, nàng ta sẽ dọn vào.
Kết quả không ngờ, vòng tới vòng lui, thế mà bị Cơ phu nhân xen vào, còn tiện nghi cho mẫu tử Tô trắc phi kia!
Triệu Ngọc Dao sao có thể cam tâm!
Nàng ta là đích trưởng nữ của Ninh Vương phủ, mẫu phi lại là nữ nhi của Hoài An Hầu, cữu cữu là thừa tướng đương triều, mà bá phụ còn là hoàng đế phía trên vạn người.
Từ nhỏ đến lớn, có thứ gì nàng ta muốn mà không chiếm được?
Hiện giờ, lại thua trong tay Tô trắc phi!
"Con yên tâm, mẫu phi đương nhiên sẽ làm chủ thay con." Vương phi nói.
...
Vì áy náy, vào đêm, Ninh Vương tổ chức bữa tiệc nhỏ tẩy trần cho mẫu tử Tô trắc phi.
Vân Trân và Quả Nhi ở gian ngoài xử lý hành lý, kết quả trước khi đi, Tô trắc phi lại bảo nàng theo hầu hạ.
Vào phòng ăn, bên trong đã có hai vị phu nhân.
Bích Diên giới thiệu, nữ tử dịu dàng xinh đẹp là thân mẫu của Ngũ thiếu gia Thấm phu nhân Dương Thấm, vị còn lại là Mai phu nhân. Bên cạnh Mai phu nhân là một tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi, chính là nữ nhi của Mai phu nhân, Nhị tiểu thư Triệu Ngọc Kính.
Tô trắc phi đến, Thấm phu nhân và Mai phu nhân liền đứng dậy hành lễ.
Mai phu nhân lại bảo Triệu Ngọc Kính bước ra, đơn độc hành lễ với Tô trắc phi. Tô trắc phi thấy Triệu Ngọc Kính đáng yêu ngoan ngoãn, liền cởi vòng tay thưởng cho nàng.
Không bao lâu, Ninh Vương cùng Cơ phu nhân tới.
Trong bữa tiệc, bầu không khí vô cùng tốt.
Người ở đây đều ăn ý không hỏi tới vương phi và Liễu trắc phi.
Đồ ăn vừa được dọn lên, có hạ nhân hoảng loạn chạy tới báo, nói Đại tiểu thư sốt cao không lùi, vương phi mời vương gia qua một chuyến.
Ninh Vương nghe vậy, lập tức bưng chén đũa, đứng dậy liền ra ngoài.
Mãi tới cửa, ông ấy mới nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng.
Ông quay đầu, phát hiện mọi người đều đang nhìn về phía mình.
"Ngọc Dao không khỏe, bổn vương phải qua xem. Các nàng dùng cơm trước đi, không cần chờ bổn vương." Dứt lời, Ninh Vương liền vội vàng rời đi.
Mọi người quay đầu nhìn Tô trắc phi, cũng có người nhìn Triệu Húc.
"A, đây là chuyện gì vậy?" Đúng lúc này, Cơ phu nhân đứng lên, phá tan sự trầm tĩnh, "Vương phi này cũng thật là, biết rõ hôm nay là ngày Tô phi tỷ tỷ và Tứ thiếu gia trở về, vất vả lắm mới cùng vương gia dùng bữa cơm đoàn viên, vương phi thế mà trực tiếp gọi người từ bàn cơm đi!"
Nói tới đây, Cơ phu nhân nhìn Tô trắc phi, ánh mắt lộ sự khinh thường: "Tỷ tỷ ở bên ngoài sáu năm, có lẽ có vài chuyện không biết. Đại tiểu thư này của chúng ta rất hay gây chuyện. Nhưng cố tình, vương gia lại sủng ái nàng ta, không ai có thể sánh bằng. Thôi, nếu vương gia đã đi rồi, thiếp ở lại còn ý nghĩa gì chứ, xin cáo lui trước."
Cơ phu nhân nói xong, liền dẫn theo nha hoàn rời đi.
Bên này, Mai phu nhân và Thấm phu nhân thấy vậy, cũng cáo từ.
...
"Thật là như vậy? Vương phi và Đại tiểu thư kia cũng thật quá đáng!"
Trở về Thính Tuyết Hiên, Quả Nhi nghe Vân Trân kể lại, căm giận nói.
"Đúng vậy."
Vân Trân thở dài, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
Nhưng đây là Ninh Vương phủ, là nơi sau này nàng sẽ sống.
Hiện tại, nàng chỉ có thể mong mọi việc bình an đến khi mình rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.