Chương trước
Chương sau
Không ai ra nghênh đón, Tô trắc phi cũng không định chờ ở cổng lớn, vô duyên vô cớ bị người ta chê cười. Cho nên, bà trực tiếp dẫn theo Triệu Húc trở về nơi bà ta từng ở.
Nhưng, chờ Tô trắc phi tìm đến nơi mới biết, Uyển Viện hiện tại đã trở thành nơi giặt giũ!
Tô trắc phi vốn còn muốn kìm nén cơn giận đã hoàn toàn đen mặt.
Lúc này, có nha hoàn mang y phục đã giặt xong đi ra, nhìn thấy đoàn người Tô trắc phi, hét lên: "Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì? Tránh ra tránh ra, đây không phải nơi các ngươi có thể tùy tiện tới."
"Lớn mật!" Bích Diên nổi giận, trực tiếp tát nha hoàn kia một cái, quát, "Mở to mắt chó của ngươi mà xem, hiện tại người đứng trước mặt ngươi là Tô phi nương nương cùng Tứ thiếu gia! Còn không mau quỳ xuống!"
"Tô phi nương nương và Tứ thiếu gia gì hả? Ta chỉ biết trong phủ có vương phi nương nương, Liễu phi nương nương, Tô phi nương nương ở đâu ra hả? Còn cả Tứ thiếu gia? Nghe cũng chưa từng nghe nói!" Nha hoàn kia sau khi bị đánh, không chỉ không kiềm chế, ngược lại còn che mặt, kêu to hét lớn với họ, "Ta thấy các ngươi rõ ràng là tên trộm trà trộn vào gánh hát muốn tới trộm y phục của nương nương chúng ta! Các ngươi chờ đấy, ta đi gọi người!"
Dứt lời, nha hoàn kia liền tức giận xoay người chạy vào viện.
"Ngươi..."
Bích Diên muốn đuổi theo, lại bị Tô trắc phi ngăn cản.
"Nương nương! Bọn họ quả thật quá khi dễ người!" Bích Diên giận tới dậm chân.
Trong chúng nha hoàn, Bích Diên xem như là người có tính cách trầm ổn, nhưng hiện tại cũng bị nha hoàn kia chọc giận. Càng đừng nói đến Xuân Miêu khá nóng tính cùng Quả Nhi tính cách đơn thuần.
"Đúng là quá đáng, sao có thể như vậy?" Quả Nhi kéo tay Vân Trân, căm giận nói.
Vân Trân nhấp môi, nhìn viện bị đổi thành "Tương Tẩy Viện" cùng vẻ mặt âm trầm của Tô trắc phi.
Chỉ sợ chuyện xảy ra ở ngoại thành đã truyền tới tai vương phi. Dù ở cổng lớn, không ai dẫn đường, không ai tiếp kiến, hay là "Uyển Viện" biến thành "Tương Tẩy Viện", chỉ sợ đương gia chủ mẫu của Ninh Vương phủ này không thoát khỏi can hệ.
Còn về nha hoàn kia, rốt cuộc là có người an bài hay thật sự không biết Tô trắc phi và Triệu Húc...
Nếu là vế sau, vậy thì càng đáng sợ. Điều này chứng minh mấy năm nay, có kẻ cố ý phủ nhận sự tồn tại của Tô trắc phi và Triệu Húc, cố ý biến Uyển Viện thành nơi giặt giũ, cố ý khiến hạ nhân sau này vào phủ không biết Tô trắc phi và Triệu Húc.
"Mẫu phi, chúng ta nên làm gì đây?" Lúc này, Triệu Húc dò hỏi.
Mọi người đều nhìn Tô trắc phi.
Uyển Viện biến thành nơi giặt giũ, nếu tiếp tục ở lại nơi này, nếu nha hoàn kia thật sự kéo một đám người tới, đến lúc đó, khó coi vẫn là hai chủ tử Tô trắc phi và Triệu Húc.
Tô trắc phi nheo mắt nhìn phía trước, nói "Chúng ta đi tìm phụ vương con."
Dứt lời, bà ta dẫn bọn đến viện của Ninh Vương Triệu Đà.
Không bao lâu, nha hoàn vừa rồi dẫn nha hoàn quay lại.
"Đông Tuyết, tên trộm ngươi nói đâu? Sao không thấy hả?" Có bà tử hỏi.
Nha hoàn Đông Tuyết kia nhìn ra bên ngoài, đáp: "Rõ ràng ta vừa thấy bọn họ đứng ở đây! Có lẽ nghe ta nói đi gọi người, sợ hãi chạy rồi. Chắc là vẫn chưa ra khỏi vương phủ, chúng ta tìm trong viện xem, miễn cho họ va chạm chủ tử!"
"Được!"
"Đi, tìm người đi!"
"Nhất định phải bắt được bọn họ!"
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.