Chương trước
Chương sau
Ải thứ nhất là đối đáp. Ngay lần đầu Triệu Húc gặp Xích Phong cư sĩ, đã qua.
Ải thứ hai là kiểm tra sự kính trọng của người bái sư với sư phụ.
Chân Xích Phong cư sĩ có tật, mỗi lần đến cuối hạ sẽ đau đớn. Nghe nói gần núi Xích Phong có kỳ dược, có thể giảm đau. Triệu Húc sau khi biết liền một mình lên đường, trèo đèo lội suối, thay Xích Phong cư sĩ hái kỳ dược, qua ải thứ hai.
Nhưng đến ải thứ ba...
Xích Phong cư sĩ lại muốn Triệu Húc đi lấy châu thoa trên đầu hoa khôi Yến Vũ Lâu của quận Xích Thủy.
Thời điểm nghe Triệu Húc kể về khảo nghiệm thứ ba, trong phòng an tĩnh hồi lâu. Cho dù là Tô trắc phi lòng dạ hiểm độc ngay lúc này cũng không nhịn được mà lộ vẻ kinh ngạc.
Châu thoa trên đầu hoa khôi?
Vân Trân dùng sức nắm chặt hai tay mới không để bản thân bật cười thành tiếng.
Nghe nói Xích Phong cư sĩ là đại nho đương đại, rất có danh vọng, là lão tiên sinh được cung phụng như Bồ Tát. Hiện tại, đột nhiên muốn Triệu Húc đi lấy châu thoa trên đầu hoa khôi.
Nháy mắt, hình tượng ngay lập tức trở nên sinh động.
Triệu Húc hẳn cũng biết Yên Vũ Lâu kia không phải nơi đứng đắn gì, cho nên mới trở về xin chỉ thị của Tô trắc phi.
Dù sao mẫu tử bọn họ bị đưa tới Nam Hoang không phải để hưởng phúc, mà "lưu đày". Nhất cử nhất động của họ đều bị vương phủ ở kinh thành theo dõi. Bước này nếu tùy tiện đi, nếu để kẻ có lòng ở trước mặt Ninh Vương nói vài câu, vậy ngày tháng của mẫu tử bọn họ càng không "tiêu dao" như vậy.
...
Triệu Húc nói xong liền nhìn Tô trắc phi.
Tô trắc phi cau mày, trầm tư một hồi, nói: "Bích Diên, bảo hạ nhân đem hành lý của thiếu gia lên xe ngựa lại! Húc Nhi, bây giờ con lập tức tới quận thành, lấy châu thoa kia."
Dứt lời, cả phòng lập tức an tĩnh.
Triệu Húc kinh ngạc.
Vân Trân cũng sửng sốt.
Bây giờ đi?
"Nương nương, ngày mai là trung thu, chi bằng để thiếu gia ở sơn trang, qua trung thu rồi đi." Bên cạnh, Bích Diên nói.
Bích Diên nói xong, Triệu Húc chờ mong mà nhìn Tô trắc phi.
Trung thu là ngày hội quan trọng.
Triệu Húc vội vã trở về hôm nay cũng vì muốn ở bên Tô trắc phi ăn tết.
Nhưng Tô trắc phi nghe vậy, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Sao con lại học thói lười biếng hả? Sớm ngày bái Xích Phong cư sĩ làm sư, mẫu tử chúng ta mới bớt đi một phần nguy cơ." Nói rồi, bà thất vọng trừng mắt nhìn Triệu Húc.
Trong phòng, bầu không khí vốn vì Triệu Húc trở về mà vui vẻ, trong nháy mắt liền biến mất không còn sót lại chút gì.
Vân Trân nghẹn thắt.
Nàng đứng bên cạnh Triệu Húc, cho nên nhìn thấy rất rõ, khi Tô trắc phi vừa nói xong câu này, kỳ vọng trong mắt Triệu Húc lập tức từ sáng ngời chuyển thành ảm đạm.
Có hài tử nào không tham lam sự dịu dàng của mẫu thân?
Nhưng Triệu Húc lại không thể, không dám, cũng không cho phép.
...
Hạ nhân của Thanh Lương sơn trang còn chưa hết kinh ngạc, Triệu Húc đã dẫn theo người rời đi.
Lúc trở về, là chiếu xe ngựa kia.
Lúc đi, vẫn là nó.
Chỉ có một điểm khác duy nhất, có lẽ là tâm tình.
Tô trắc phi đứng ở cửa nhìn xe ngựa xa dần, thần sắc không rõ.
Ngụy Duyên Võ đứng bên cạnh, lo lắng nhìn bà. Ông thở dài: "Ngài ấy rõ ràng chỉ muốn thân thiết hơn với muội, muội cần gì phải đẩy nó ra? Huống hồ, muội..."
"Huynh không hiểu." Tô trắc phi cắt ngang, "Kẻ địch vĩnh viễn sẽ không cho huynh thời gian sung túc để huynh trưởng thành."
...
Vân Trân buông màn, quay đầu, nhìn Triệu Húc bên cạnh.
Trước khi xuất phát, Tô trắc phi đột nhiên điểm danh bảo nàng đi theo.
Vân Trân tuy kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời.
Vì thế, người trong chuyến đi lần này của bọn họ liền biến thành Vân Trân, Triệu Húc, Ngụy Thư Tĩnh cùng Nguyên Bảo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.