Chương trước
Chương sau
Không biết vì sao, sau khi làm rõ sự việc, Tô trắc phi không còn triệu kiến một mình Vân Trân nữa.
Vân Trân theo mệnh lệnh của bà, sau khi dọn tới Đào Uyển, Tô trắc phi cũng không có bất kỳ sai sử gì. Nhưng trong lòng Vân Trân hiểu, điều này không có nghĩa Tô trắc phi đã quên nàng, chỉ sợ có chuyện quan trọng hơn còn chờ nàng làm.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Chớp mắt đã tới cuối tháng bảy.
Hôm nay, Bích Diên tới truyền lời của Tô trắc phi.
Sau đó, Triệu Húc dẫn theo Vân Trân tới viện của Tô trắc phi.
Tới đại sảnh, Vân Trân phát hiện Ngụy Duyên Võ và Ngụy Thư Tĩnh cũng ở đây.
Tô trắc phi nói với họ, qua một tháng cân nhắc, bà quyết định đưa Triệu Húc lên núi Xích Phong phía Đông Nam Hoang, bái Xích Phong cư sĩ Quan Lâm Hải làm sư.
Quan Lâm Hải là đại nho đương thời, ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng kính ngưỡng tài học của ông ấy, từng nhiều lần phái người ngàn dặm xa xôi tới mời ông ấy vào triều làm quan. Chỉ là, đều bị cự tuyệt.
Nếu Triệu Húc có thể được vị Xích Phong cư sĩ này dạy dỗ, vậy đối với tài học sau này của hắn, khẳng định vô cùng hữu ích.
Triệu Húc nghe vậy, trong ánh mắt lộ sự vui sướng.
Có lẽ trước đó hắn cũng nghe tới đại danh của vị Xích Phong cư sĩ này.
"Nhưng nghe nói đại sư trước nay không nhận đồ đệ." Triệu Húc lo lắng.
Tô trắc phi sửa cổ tay áo, liếc nhìn hắn: "Vậy con hãy đi phá vỡ quy củ này đi."
...
Tô trắc phi đã quyết định, không ai có thể cãi lời.
Ba ngày sau, Triệu Húc sẽ khởi hành lên núi Xích Phong bái sư học nghệ.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Vân Trân giúp Triệu Húc thu dọn hành lý.
Triệu Húc ở bên cạnh chỉ điểm.
Nguyên Bảo ở bên canh ríu rít, chốc lát lại hỏi đường có xa không, chốc lát lại hỏi Xích Phong cư sĩ kia có nhận thiếu gia làm đồ đệ không, chốc lát lại hỏi khi nào bọn họ trở về.
...
Triệu Húc nhìn Vân Trân, sau đó nói với Nguyên Bảo: "Ngày mai ngươi phải theo ta đi núi Xích Phong, không đi cáo biệt với Quả Nhi bọn họ à?"
"A! Thiếu gia ngài nói đúng!" Nguyên Bảo vỗ trán một cái, "Thiếu chút Nguyên Bảo quên mất! Đa tạ thiếu gia nhắc nhở."
Dứt lời, hắn liền hấp tấp rời đi.
Nguyên Bảo đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Triệu Húc.
Vân Trân biết Triệu Húc đuổi Nguyên Bảo đi vì có chuyện muốn nói với nàng, bởi vậy liền dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh nến, Triệu Húc nhìn nàng khi nãy sửa sang đồ đạc, mặt hơi đỏ ửng, yết hầu khô khốc: "Ngày mai ta phải đi núi Xích Phong, không biết tình hình thế nào, dù thành công hay không cũng có một khoảng thời gian không ở sơn trang. Thời điểm ta không ở đây, mọi việc ngươi phải cẩn thận, cố gắng thuận theo mẫu phi. Nếu... Nếu bà ấy lại khó xử ngươi, ngươi hãy cố chịu đựng, chờ ta trở về."
Triệu Húc chân thành tha thiết nói.
Nhưng giờ phút này vào tai Vân Trân lại trở nên quái dị. Nàng cảm thấy hắn giống như "trượng phu" sắp đi xa", lo lắng quan hệ giữa "thê tử" và "thân mẫu" ở nhà không tốt, "thân mẫu" làm khó "thê tử".
Vân Trân nhéo tay áo, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu.
Nàng nhìn Triệu Húc, gật đầu: "Ngài yên tâm, nô tỳ sẽ tự bảo vệ mình."
...
Sau đó, Bích Diên phụng lệnh Tô trắc phi tới kiểm tra hành lý.
Hôm sau, Triệu Húc khởi hành lên núi Xích Phong.
Đồng hành còn có sư đồ Ngụy Thư Tĩnh cùng sai vặt Nguyên Bảo.
Tô trắc phi tự mình tiễn bọn họ tới cửa.
Vân Trân đứng trong đám người, tâm tình phức tạp mà nhìn người trên xe ngựa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.