🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Có người hạ độc trong đồ ăn.
Ban đầu, Vân Trân còn không dám xác định.
Sau, nàng nhìn chằm chằm lá cây trong đĩa đồ ăn chay, càng nhìn càng thấy giống lá diệt chuột (*).
(*) Lá diệt chuột: tên Hán Việt là Thử mãng thảo (鼠莽草),mọc nhiều ở Giang Tô, An Huy, Chiết Giang, Giang Tây, Phúc Kiến, Hồ Bắc, Hồ Nam và Quý Châu; sinh trưởng ở rừng hỗn giao hoặc rừng ven sông, hai bên thung lũng ẩm thấp; kết quả vào tháng chín.
Lá diệt chuột có kịch độc, có thể khiến người ta hôn mê, từng có người dùng nó để bẫy chuột. Ngoài ra, thời cổ đại còn được dùng để độc cá. Vì chứa chất gây ô nhiễm nguồn nước, người dân lại dễ nhầm lẫn, nên về sau bị quan phủ cấm.
Sở dĩ Vân Trân biết đến vì quả của nó rất giống hình bát giác.
Trong một lần dã ngoại, nàng thiếu chút nhầm lẫn loại thực vật này, may mà được nhắc nhở. Sau đó trở về, nàng có lên mạng tìm hiểu, nên ấn tượng khá sâu.
Sau khi xác định nó là lá diệt chuột, Vân Trân băn khoăn một hồi.
Đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Có kẻ cố ý bảo lá diệt chuộc vào, mục đích là độc hại mẫu tử Tô trắc phi.
Nếu ngay lúc này vạch trần chân tướng, mẫu tử Tô trắc phi sẽ được an toàn, nhưng nàng lại trực tiếp đắc tội kẻ đứng sau. Huống chi, nàng cũng không có cách nào chứng minh "một hài tử bảy tuổi làm thế nào biết đó là lá diệt chuột".
Nàng không nói gì, bo bo giữ mình là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng...
Nàng ngẩng đầu, nhìn Triệu Húc ngồi bên bàn ăn, nhớ lại chuyện trong rừng cây trước đó.
Nàng không thể làm như không thấy.
Dần dần, trong đầu xuất hiện một kế.
...
Xuân Miêu đang muốn bưng đĩa đồ ăn chay kia lên, Vân Trân giống như tiểu nha hoàn vội vã thể hiện trước mặt chủ tử, lỗ mãng hấp tấp đi qua muốn đoạt lấy.
Kết quả, chỉ thấy nàng đi quá gấp, dẫm phải chân váy bên dưới, đụng phải tay Xuân Miêu. "Rầm" một tiếng, đĩa rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Xuân Miêu bất ngờ nhìn nàng.
Một tiếng động vang lên cũng thu hút ánh mắt của mọi người nhìn qua.
Khi Tô trắc phi cau mày nhìn qua đây, Vân Trân làm như sợ hãi, lập tức quỳ xuống, thân thể run lên bần bật: "Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!"
Sắc mặt Tô trắc phi trầm xuống.
"Nô tài to gan!" Bích Diên lạnh giọng, "Người đâu, kéo nó xuống!"
"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng..."
Vân Trân cúi đầu, lộ vẻ sợ hãi.
Triệu Húc nhìn nàng, lại nhìn Tô trắc phi ngồi đối diện, mấy lần muốn lên tiếng, cuối cùng lại không nói gì.
"Meo..."
Nhưng ngay thời điểm Vân Trân sắp bị dẫn đi, một con mèo hoang ở bên ngoài chạy vào. Có lẽ đã đói lả, nó trực tiếp tiến tới chỗ đồ ăn, liếm mấy cái.
Bích Diên đuổi mèo đi.
Có điều rất nhanh, cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra.
Con mèo kia sau khi ăn đồ dưới đất, miệng liền sùi bọt mép, ngã xuống chết.
...
Trong phòng lập tức trở nên an tĩnh.
Dường như mọi người đều không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm con mèo đã chết kia.
Tim Vân Trân đập thình thịch.
Đúng lúc này, ánh mắt Tô trắc phi bỗng đảo qua trong phòng.
Khi ánh mắt của bà dừng lại ở mình, Vân Trân không nhịn được mà run rẩy.
Chờ hoàn hồn, hạ nhân trong phòng lập tức quỳ xuống.
Chuyện Vân Trân muốn che lấp cuối cùng vẫn bại lộ trước mặt mọi người.
Tô trắc phi tức giận.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, sau khi xảy ra chuyện, Xuân Nhụy phụ trách dạ yến này không hề giảo biện, nhân lúc người ta không chú ý, trực tiếp đâm đầu vào cột, chết ngay tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.