"Hừ!" Triệu Húc hừ lạnh một tiếng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía phòng của Vân Trân, trong đầu bỗng nghĩ tới đai lưng phát hiện trong gối đầu của nàng.
Đầu tiên là gối đầu đến từ Tái Bắc có giấu đai lưng của nam nhân, hiện tại lại là bạch nguyên hoa.
Trân Nhi, nàng rốt cuộc có ý gì?
Chẳng lẽ trong lòng nàng còn nhớ thương y sao?
Mấy năm rời đi, nàng đã trải qua những gì?
Chẳng lẽ trẫm thật sự không thể sao?
Sau một lát, Triệu Húc phất tay áo bỏ đi.
Mãi đến buổi chiều, khi Vân Trân tỉnh lại, mới biết giữa trưa Triệu Húc đã tới Tê Phượng Cung.
"Ngươi nói bệ hạ tới chỗ trồng bạch nguyên hoa kia thì dừng lại, sau đó bỏ đi?" Vân Trân ngồi trước bàn trang điểm, phía sau, Thanh Hà giúp nàng bối tóc.
"Hồi nương nương, đúng vậy.
" Thanh Hà đáp.
"Ngài ấy có nói gì không?" Vân Trân cầm trâm cài đầu, suy tư.
Thanh Hà kể lại cuộc đối thoại giữa Triệu Húc và cung nhân cho Vân Trân nghe.
Vân Trân nghe xong, lộ vẻ hoảng hốt.
Chỉ vì bạch nguyên hoa kia tới từ tái ngoại, Triệu Húc thay đổi ý định vào trong cung của nàng sao?
Tái ngoại, tái ngoại!
Là vì người kia à?
Nghĩ đến đây, Vân Trân lại cảm thấy buồn cười.
Dù sao giữa nàng và người kia từ rất nhiều năm trước chỉ còn tình cảm huynh muội, tình nghĩa bằng hữu.
Bọn họ có thể tình như huynh muội thủ túc, cũng có thể là bằng hữu vào sinh ra tử, càng có thể gọi là tri kỷ, nhưng nàng và y mãi không thể trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/4423428/chuong-1813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.