Lúc ấy nàng chỉ nhàn rỗi nhàm chán, muốn thử xem có thể tìm được cảm giác trước kia hay không, cũng không phải muốn đặc biệt làm gì.
Kết quả nàng vừa làm xong, trùng hợp A Linh và Tiểu Từ tới thỉnh an, bọn chúng đương nhiên cũng nhìn thấy điểm tâm nàng làm.
Sau khi dùng thử, A Linh và Tiểu Từ khen ngợi không thôi.
Bữa cơm hôm đó, chúng ăn nhiều hơn ngày thường.
Từ ấy, cả hai luôn nhớ thương trù nghệ của Vân Trân.
Vân Trân vẫn nhớ khi A Linh và Tiểu Từ còn nhỏ, cũng chính là năm năm trước, thời điểm nàng chưa rời khỏi kinh thành.
Lúc ấy ở Túc Vương phủ, thật ra nàng cũng từng xuống bếp nấu cho chúng, chẳng qua vì chúng còn nhỏ, không nhớ mà thôi.
Vì thế, khi Vân Trân đưa ra giải thưởng cho cuộc thi làm thơ, A Linh và Tiểu Từ đều hứng thú bừng bừng.
Cứ thế, tỷ thí càng trở nên căng thẳng.
Ban đầu, hai hài tử vẫn ra dáng ra hình.
Nhưng dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ, cho dù thông tuệ, trưởng thành sớm thế nào, nói đến cùng chúng vẫn chỉ là hài tửu tám tuổi, tri thức có hạn.
Không bao lâu, cả hai đã cãi nhau.
Lúc đầu, là A Linh không làm được thơ, bắt đầu đọc bậy.
Qua hai đợt, Tiểu Từ cũng không đối đáp được nữa, trong lúc sốt ruột cũng học theo A Linh, bắt đầu xằng bậy.
Bọn họ chỉ là hài tử, Vân Trân không trông mong chúng có thể trở thành đại thi nhân.
Hôm nay làm thơ chỉ là thú vui khiến buổi ngắm sen không trở nên nhạt nhẽo, đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/4423420/chuong-1805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.