Chương trước
Chương sau
Vân Vụ thật không nghĩ tới, hôm nay sẽ là sinh thần Doãn mỹ nhân? Vốn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ trực tiếp tra đến trên người Thục phi, hiện thời hoàng hậu vừa ra tới, trực tiếp làm người chịu tội thay, thật sự là không thể ngờ được a.

"Phụ thân, van cầu người cứu ta." Doãn mỹ nhân bò đến trước mặt Doãn Công Tiến đau khổ cầu khẩn nói.

Ai ngờ Doãn Công Tiến dứt khoát bỏ rơi nàng, nói, "Hoàng thượng, nữ tử này làm chuyện vô cùng nhục nhã, thần khẩn cầu Hoàng thượng ban chết cho nàng, dập tắt làn gió bất chính này."

Doãn mỹ nhân bị hù dọa đặt mông ngồi bệch dưới đất, "Phụ thân..."

"Ta không có nữ nhi như ngươi!" Doãn Công Tiến gầm nhẹ nói.

Sau khi nàng nghe thấy đột nhiên cười ha ha, Hoàng thượng thấy bộ dáng điên khùng này của nàng lại càng khiến người ta nôn mửa, "Kẻ điên, người đâu, đưa Doãn mỹ nhân..."

Giờ phút này Doãn mỹ nhân lập tức hô lớn "Hoàng thượng, thần thiếp có lời muốn nói."

"Hoàng thượng, nữ tử này đã điên rồi, nói chuyện không thể tin được a." Bộ dáng Doãn Công Tiến như muốn giấu giếm cái gì đó.

Lão bánh quẩy thành tin như Hoàng thượng đương nhiên nhìn ra được, hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, nói với Doãn mỹ nhân, "Nói đi."

"Hoàng thượng, Doãn Công Tiến lừa gạt ngài, thần thiếp không phải là nữ nhi Doãn Công Tiến, mà là nha hoàn hắn mua được từ bên ngoài, bởi vì có chút giống nữ nhi của hắn, hắn liền cho thần thiếp lấy tên nữ nhi của hắn tiến cung hầu hạ Hoàng thượng." Lời này của Doãn mỹ nhân làm cho người ở chỗ này chấn động, đường đường một Tư Không đại nhân, lại dám khi quân?

Hoàng thượng tức giận nhìn Doãn Công Tiến, "Doãn Công Tiến, lời nàng nói có thật hay không?"

Doãn Công Tiến thấy Hoàng thượng hỏi hắn, trong nội tâm vui mừng, khẳng định là không tin nàng nói, vốn còn muốn phản bác vài câu, ai ngờ bị Doãn mỹ nhân đoạt trước.

"Nếu Hoàng thượng không tin, đến  nhà hắn điều tra thêm là được, nữ nhi của hắn hiện thời được gả cho một gã sai vặt trong nhà hắn, ha ha... Thật sự là buồn cười, Hoàng thượng đường đường là một thiên tử, nhưng hắn tình nguyện để nữ nhi của hắn gả cho một tên nô bộc, cũng không nguyện gả cho Hoàng thượng, ha ha... Ngược lại thần thiếp, mới là người nên được đáng thương nhất."

"Minh nhi, sáng sớm ngày mai ngươi đi Doãn phủ điều tra một phen, xem một chút nữ nhân bỉ ổi này nói có thật hay không." Hoàng thượng ra lệnh.

Lý Minh chắp tay nói, "Nhi thần tuân chỉ."

"Ngọc nhi, ngươi tạm thời nhốt nữ nhân bỉ ổi này và Doãn Công Tiến vào thiên lao, chờ đợi xử lý đi."

"Nhi thần tuân chỉ!" Khóe miệng Lý Ngọc nhếch lên, cũng không có người phát giác.

Đông cung một đêm đại chiến, Lý Cẩm tùy ý để Triệu Niệm Chi mặc xiêm y cho hắn, cúi đầu thấy nàng cười không khép miệng trong nội tâm rất là chán ghét, "Đêm qua điện hạ làm cho thần thiếp thật là thẹn thùng, hôm nay ngại đến nỗi không dám ra cửa." "Ngươi yêu cô sao?" Lý Cẩm lạnh lùng hỏi.

Triệu Niệm Chi giật mình nhưng vẫn cười một tiếng, "Điện hạ là phu quân của thần thiếp, thần thiếp cũng dâng thân thể trong sạch cho điện hạ..."

Lý Cẩm lãnh khốc ngắt lời nàng, "Trả lời đúng vấn đề của cô, ngươi yêu cô sao?"

"Yêu!" Trên mặt Triệu Niệm Chi có vẻ lúng túng, đột nhiên bị tay của hắn giữ cằm.

Hắn không chút lưu tình nhìn nàng, nói phủ đầu, "Ngươi đã làm nữ nhân của cô, vậy cô liền nói cho ngươi biết, ngàn vạn không được yêu cô."

Hắn rút tay ra, đi khỏi đại điện.

Triệu Niệm Chi không rét mà run, nàng là thê tử của hắn, vì sao hắn phải đối xử với mình như vậy?

Lý Cẩm đi ra ngoài điện chứng kiến Thư Nghiên và Trương Thỉ cùng nhau quỳ trên mặt đất, tay bọn họ nắm cùng một chỗ làm cho hắn có chút chói mắt, "Thư Nghiên, ngay cả tự tôn ngươi cũng không cần?"

Thư Nghiên cũng không buông tay, ngước mắt nhìn thẳng hắn nói, "Nô tỳ chính là một cung nữ cấp thấp, sao lại cần tự tôn?"

"Tốt, rất tốt, cô thấy hai người các ngươi tình sâu nghĩa nặng như vậy, liền tứ hôn cho các ngươi, như thế nào?" Lý Cẩm cười lạnh nói, "Trương Thỉ, ngươi có nguyện cưới Thư Nghiên làm vợ không?"

Cung nữ và thái giám thành vợ thành chồng, tình huống như thế gọi là phu thê đối thực? Cái gì gọi là phu thê đối thực? À... Mọi người đều biết thái giám và nam nhân bình thường vẫn có chỗ bất đồng, cho nên cưới nữ nhân làm vợ, cũng không thể hành được lễ phu thê, huống chi, ở trong cung, cung nữ được ban cho một thái giám quả thực là một loại vũ nhục.

Trương Thỉ nhíu mày cự tuyệt nói, "Thái tử điện hạ, nô tài có tài đức gì? Kính xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!"

"Điện hạ, nô tỳ nguyện ý!" Thư Nghiên biết rõ nàng cũng không phải là giận dỗi, mà là cảm thấy gả cho Trương Thỉ cũng coi như hoàn toàn hết hy vọng với Lý Cẩm.

"Thư Nghiên, ngươi có biết nếu thành phu thê với ta liền sẽ bị người..." xem thường không?.

Lý Cẩm giễu cợt nói, "Thấy chưa, Thư Nghiên, đây chính là bản thân ngươi đem mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta rồi."

Thư Nghiên vẫn kiên quyết nói, "Trương tổng quản, nếu ta nói, ta muốn gả cho ngươi, ta nguyện ý gả cho ngươi, ngươi còn sẽ cự tuyệt ta không?"

Giờ khắc này Trương Thỉ có chút động tâm, nhưng hắn không thể làm mình bại lộ a, nếu cùng nàng thành thân, chẳng phải là nàng sẽ biết mình không phải là... Nhưng hắn xác thực thích Thư Nghiên, thấy ánh mắt của nàng chân thành như thế, không hề có bộ dáng tức giận Lý Cẩm, trong lòng hắn thở dài, đúng là không đành lòng cự tuyệt.

Hắn kéo tay của nàng khẽ mỉm cười, lát sau cúi người nói, "Nếu như thế, thỉnh thái tử điện hạ tứ hôn! Thành toàn cho nô tài cùng Thư Nghiên."

Lý Cẩm híp mắt ý tứ sâu xa nhìn hai người bọn họ, nghĩ như vậy có thể kết thúc hoàn toàn với cô? Lại cảm thấy gả cho một tên thái giám có thể hoàn toàn quên được cô? Tốt, cô sẽ thành toàn cho ngươi, cho ngươi nhớ cô một đời một kiếp.

"Cô đồng ý tứ hôn cho các ngươi, chờ cô trở lại, liền cho thái tử phi chuẩn bị cho các ngươi một chút, cho các ngươi... động phòng hoa chúc!" Hắn dứt lời, vung tay áo rời đi.

Trương Thỉ bất đắc dĩ thở dài, "Đi theo ta, ngươi sẽ chịu khổ ."

"Không sao! Ta cái gì cũng không sợ!" Thư Nghiên kiên định nói.

Chuyện Doãn mỹ nhân đêm qua, bị cung nhân truyền đến mơ hồ kỳ bí, nếu không phải bản thân Vân Vụ đã ở đó, chỉ sợ cũng tin những lời đồn đãi này. Nhưng làm nàng không thể ngờ được chính là, nàng cũng không thiết kế hoàng hậu, hoàng hậu lại tự mình chui vào, cũng không biết rốt cuộc nàng có mục đích gì?

Chỉ là đêm qua lúc Hoàng thượng nói chờ xử lý, Doãn mỹ nhân đột nhiên té xỉu, về sau thái y qua bắt mạch, lại nói Doãn mỹ nhân mang thai hai tháng có thừa, đây là trong phạm vi thiết kế của Vân Vụ, xem bộ dạng Doãn mỹ nhân vừa vui vừa thương xót, thật giống như rất quan tâm đứa bé này.

Nếu để cho nàng biết chỉ vì nàng uống thuốc Âu Dương Hách Thanh phối mới bị chẩn đoán lầm, chắc chắn sẽ có nhiều thương tâm, Vân Vụ đã từng gặp bộ dạng Doãn mỹ nhân diễu võ dương oai, nhất là cảnh tượng khi dễ Thư Nghiên kia, nếu như nàng chỉ là vì tầm hoan tác nhạc*, cũng không đáng vì câu dẫn thái tử nên nhằm vào Thư Nghiên khắp nơi đi, vậy chỉ có một khả năng, nàng thích Lý Cẩm.

*tìm vui

Nếu như Thượng Quan Hoằng hãm hại Thu gia chỉ vì báo thù cho nhà mình? Nhưng Doãn Công Tiến đã từng trung thành và tận tâm với Hoàng thượng, lại để cho người khác tiến cung thay con gái của mình, đây không phải là làm cho người ta không thể tưởng tượng ra nổi sao?

Nàng nghĩ có cần đi gặp Doãn mỹ nhân một lần không, nếu không biết rõ hơn một chút, bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm, bọn người sát hại người Thu gia chỉ là những đại thần kia thôi sao? Bọn họ đến cùng có mục đích gì?

Hiện thời Doãn Công Tiến bị giam ở thiên lao, mà Doãn mỹ nhân bởi vì có mang thai, tạm thời bị giam ở Cẩm Tú điện, xem ra Lý Ngọc làm việc xác thực đâu vào đấy, nếu chuyện Doãn mỹ nhân mang thai bị tiết lộ, chẳng phải là cả hoàng thất đều phải hổ thẹn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.