Chương trước
Chương sau
Vân Vụ đi vào Dương Quang điện liền thấy đại nam nhân tự cao ngông cuồng kia hiện thời nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, nhưng vẫn đeo mặt nạ bạch ngọc như cũ, chưa từng tháo xuống, miệng lẩm bẩm, "Thu Nguyệt Khê, Thu Nguyệt Khê... Đừng đi..."

Nàng đã từng nói một lần rồi, nàng là Vân Vụ không phải Thu Nguyệt Khê, khi đó hắn đã nhớ rõ, trước mặt nàng mặc dù rất ít gọi Vân Vụ, nhưng vẫn không gọi ba chữ Thu Nguyệt Khê này, có thể thấy được, hiện thời hắn đã hôn mê bất tỉnh, sớm đã không khống chế nổi suy nghĩ của mình.

Mà bên cạnh năm nam nữ mặc cẩm y màu lục đang cung kính quỳ trên mặt đất không nói.

Hòa Phong la to, "Mấy con ếch xanh các ngươi còn không cút sang một bên, chủ mẫu đến, còn không nhường chỗ cho chủ mẫu?"

Quả nhiên, những người này vội vàng đứng dậy lui sang một bên, nhưng lúc này trên mặt đất vẫn còn một nam tử đang quỳ như cũ, Vân Vụ liên tục thở dài nói, "Nhìn người ta một chút đi, đối với chủ tử các ngươi, đây mới chính là chân tình đó"

Bốn người còn lại bất đắc dĩ bĩu môi, sắc mặt Mộc Thủy không đổi lạnh lùng nói, "Mộc Thổ, mau tới đây đi!"

Nam tử đang quỳ dưới đất mặt mày chất phác nhìn lên, "Đại ca, các người đứng dậy rồi sao? Sao không kêu ta một tiếng?"

Vân Vụ lập tức cảm thấy sét đánh giữa trưa, chẳng lẽ đây là "ngốc tử" trong truyền thuyết?

Vân Vụ không kịp nghĩ nhiều liền ngồi vào bên giường Nạp Lan Lạc, mọi người thức thời rời đi, ngược lại càng làm cho nàng cực kỳ lúng túng. Cũng không biết hắn bị thương nơi nào, lại nghe đến miệng hắn không ngừng kêu tên, vội vàng nắm tay hắn, ấm giọng nói, "Ta ở đây"

Hắn rốt cuộc cũng không kêu tên nữa, chỉ là nỉ non, "Đừng đi, được không?"

"Ừ, không đi, ở bên cạnh ngươi, chờ ngươi tỉnh lại!" Vân Vụ sờ sờ gương mặt hắn, giờ phút này cảm thấy hắn ngây ngô chất phác như hài tử, ngông cuồng tự đại, ngạo mạn vô lễ cùng với kiêu ngạo bá đạo như thường ngày đã không còn thấy nữa. Không biết vì sao hắn lại bị thương nặng như vậy, nhẹ nhàng nằm bên giường ôm eo hắn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng hát.

"Chàng như trăng sáng, ta là sương, sương mãi theo trăng rồi biến mất không dấu vết.

Chàng giỏi đánh đàn, ta giỏi vũ, khúc cuối chàng gảy trước biệt ly, làm tim ta như thắt lại

Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.

Hồn theo chàng đi cùng trời cuối đất, tương tư khổ, vì chàng khổ....."

Đây là khúc hát duy nhất Vân Vụ biết hát, nàng nhớ rõ khi đó nhìn phụ thân nàng đánh đàn, mẫu thân bên cạnh vừa nhảy vừa hát, nàng cũng từ đó mà học được, nàng thích thú ngâm nga, càng hát nước mắt càng chảy xuống....

"Vì sao không hát tiếp?" Âm thanh suy yếu của Nạp Lan Lạc truyền vào tai nàng, Vân Vụ ngước mắt nhìn đến đôi mắt trắng đen rõ ràng của hắn đang nhìn thẳng vào nàng, "Ngươi, ngươi tỉnh lúc nào"

"Lúc nàng đang hát, gia khó nghe, bị sợ tỉnh!" Nạp Lan Lạc ung dung nói, Vân Vụ hận không thể cắn chết hắn, mới vừa tỉnh liền cãi với nàng, chuẩn bị bứt ra rút đi thì chợt bị Nạp Lan Lạc ôm vào ngực, Vân Vụ vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát ra, chỉ có thể để mặc hắn ôm.

"Giận sao?" Âm thanh thanh thấu của Nạp Lan Lạc làm nội tâm Vân Vụ rung động, "Nếu như vậy, sau này chỉ có thể hát khúc này cho một mình gia nghe thôi, chỉ hành hạ một mình gia, được không?"

"Nạp Lan Lạc!" Vân Vụ hung hăng bấm bên hông hắn một cái, nghe được hắn kêu một tiếng đau đớn mới hài lòng, "Ta nghe nói ngươi bị thương, trong lòng thật vui mừng, không biết là người nào hảo tâm thay ta dạy dỗ ngươi. Làm tốt lắm!"

"Ngươi dám nguyền rủa gia?" Nạp Lan Lạc nhướng mày, lực đạo ôm nàng càng chặt, nhỏ giọng lầm bầm, "Nữ nhân ngốc không có lương tâm!"

Thấy nàng tựa hồ khôi phục bộ dạng lúc trước, tối thiểu không kêu hắn điện hạ này điện hạ nọ, nội tâm thật vui, đột nhiên hắn đem đầu mình đè lên cổ nàng bên dưới, lầm bầm nói, "Thu Nguyệt Khê, về sau gia gọi nàng như vậy, được không?"

Không chờ Vân Vụ trả lời, hắn cười khổ nói, "Thôi, vẫn gọi Vân Vụ đi, bất luận ngươi tên là gì, gia cũng sẽ dung túng nàng, cưng chìu nàng. Nếu trong lòng nàng gia chỉ có một chỗ, gia cũng sẽ cố gắng nỗ lực, cố gắng lắp đầy tim nàng"

"Vì sao ngươi bị thương?"

"Gia có thể lựa chọn không nói được không?"

Vân Vụ rất phối hợp nói, "Vậy thì ngươi có gì muốn nói?"

"Gia thích nàng"

Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, vì sao hôm nay nàng cảm thấy Nạp Lan Lạc hoàn toàn như hài đồng vậy, còn nũng nịu với nàng nữa chứ? Đợi đến khi hắn mệt mà ngủ thiếp đi, lúc này nàng mới chú ý kỳ thật thương thế của hắn có chút nghiêm trọng, là bị thương ở ngực. Nếu không phải vừa rồi hắn mới cường ngạnh chống đỡ nói chuyện với nàng một hồi, hoặc cố gắng che dấu thì nàng đã nhìn miệng vết thương của hắn rồi.

Có lẽ hắn sợ nàng lo lắng? Hoặc là sợ nàng đau lòng? Nàng nhìn người nam nhân trước mặt này lại có chút đoán không ra, hắn tựa hồ không để ý quá nhiều thứ, nhưng lại có quá nhiều cảm giác sợ mất đi. Ngay từ đầu cho là hắn có ác ý với nàng, nhưng là càng về sau thì càng không phải, thậm chí có khi hắn uống say thiếu chút nữa phát sinh quan hệ với nàng, nhưng khi đến cuối cùng, hắn đã rất lý trí mà ngừng lại.

Nạp Lan Lạc, rõ ràng ta trăm phương ngàn kế cự tuyệt ngươi, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác làm cho ta không nhẫn tâm được? Làm cho ta càng ngày càng yêu ngươi không hề giảm? Lại không đành lòng cự tuyệt?

Nàng không tiếng động thở dài, đợi đến khi hắn hoàn toàn ngủ say, mới rón rén rời đi

Dương Quang điện, Tiếu Thiên ngồi bên giường thở dài một hơi, thấy Nạp Lan Lạc tỉnh lại sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, lập tức mắng to, "Tỉnh rồi sao? Tiểu tử thúi, thật không hiểu nha đầu kia đổ cho ngươi bao nhiêu thuốc mê, rõ ràng làm cho tim ngươi chảy thật nhiều máu. Nếu không phải tiểu tử thúi Âu Dương kia có khả năng, sao có thể bảo trụ được ngươi"

"Thu Nguyệt Khê.... Thu Nguyệt Khê..." Nạp Lan Lạc nhỏ giọng nói, "Nàng đi khi nào?" Đột nhiên ho khan liên tục.

"Khụ chết ngươi đi! Hừ..." Tiếu Thiên đen mặt lại mắng, lời tuy khó nghe, nhưng dù sao cũng là đồ đệ của mình, đau lòng cũng có, nên an ủi một phen, "Ngày hôm trước ta xem thiên tượng, sinh tử kiếp của hoàng tinh còn chưa cởi bỏ, hiện thời đế tinh cùng hoàng tinh gặp chuyện đau khổ nặng nề cũng là chuyện đương nhiên"

"Ngươi.... Chỉ giáo giùm? Cái gì là hoàng tinh?" Nạp Lan Lạc che ngực, hữu khí vô lực nói

"Ngô... Nói ra lộ thiên cơ, ai... ta đây miệng cũng thúi ghê, thật sự là...." Tiếu Thiên lúng túng cười cười, chỉ có thể tiếp tục giải thích, để cho tâm tình đồ đệ ngoan của hắn ổn định một chút

"Không biết ngươi có nghe qua tin đồn này chưa. Tin đồn rằng, trời giáng đế tinh hoàng tinh, thiên tướng đại loạn,  đế tinh hoàng tinh kiếp đến không ngừng. Nếu muốn thiên hạ thái bình, phải diệt trừ được người có mạng đế tinh hoàng tinh. Nếu không, thiên hạ lầm than, chiến tranh liên miên, máu chảy thành sông...."

Nạp Lan Lạc vô lực gật đầu, trong mắt hiện ra một tia sáng, "Ta chính là đế tinh? Còn Thu Nguyệt Khê lại chính là hoàng tinh?"

Đồ đệ tốt của hắn quả nhiên thông minh hơn người a, Tiếu Thiên cười gật gật đầu, "Không sai! Mười tám năm trước, ta đã từng đáp ứng mẫu thân ngươi, nếu lúc sáu tuổi ngươi có thể vượt qua được kiếp nạn, ta liền thu ngươi làm đồ đệ, kết quả là không ngoài sở liệu của ta, không hổ là đế tinh a"

Nạp Lan Lạc lạnh mắt nhìn qua nhưng không nói gì.

Tiếu Thiên nhớ đến cái đêm mười tám năm trước, hắn cùng với sư huynh đánh cược, nhưng trận đánh cược này lại kéo dài mười tám năm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.