Chương trước
Chương sau
"Vân Vụ, ngươi đến cùng tiến cung vì mục đích gì?" Mai Hương âm trầm nhìn nàng nói, "Kỳ thật ngay từ đầu ngươi tiếp cận Minh ca ca vì mục đích tiến cung có phải hay không?"

"Đúng!" Vân Vụ kiên định nói

"Chỉ vì Minh ca ca giữ ngươi ở lại Hàn vương phủ, mục đích ngươi không đạt thành, vừa vặn ta lại tìm ngươi, ngươi liền biết thời biết thế vào cung, nhưng ngươi cũng không phải vì tiền mà là có mục đích khác đúng không?"

Vân Vụ thừa nhận nói, "Đúng vậy" Dừng lại một chút nói tiếp, "Nhưng ngươi nói sai một điểm rồi, ta xác thực tham tiền"

"Đến cùng ngươi có mục đích gì? Vì sao ngươi hại cha ta?" Mai Hương dừng đột ngột bắt lấy cánh tay Vân Vụ

"Mai Hương..."

"Câm miệng, một tiện tỳ như ngươi không có tư cách gọi tên ta". Ánh mắt nàng âm lãnh nhìn Vân Vụ, làm cho Vân Vụ không rét mà run, "Mặc kệ ngươi có mục đích gì, ngươi chờ, Mai Hương ta nhất định làm ngươi chết không toàn thây"

Vân Vụ lạnh lùng nhìn Mai Hương, Hàn vương cũng tham dự vào sát hại Thu gia, mặc dù đánh bậy đánh bạ làm cho Hàn vương vào tù, nhưng nàng cũng không có cảm giác hổ thẹn, "Mai Hương tiểu thư, ta chỉ sợ không thể để ngươi như ý được, hôm nay ta cũng nói với một điều cuối cùng, chung quy sẽ có một ngày, mặc dù ta chết, cũng sẽ làm cho tất mọi người ở Hàn vương phủ...."

Nàng đến gần Mai Hương, nhẹ phun ra hai chữ bên tai nàng, "Chôn cùng!"

Mai Hương không thể tin trừng to mắt nhìn cung nữ trước mắt, nàng chỉ là cung nữ cấp thấp, cái gì cũng không được tính, nhưng vì sao lời nàng vừa nói ra làm cho mình sinh ra sợ. Nếu không diệt trừ nàng chung quy một ngày nào đó mình sẽ bị hủy trong tay nàng ta.

"Ai nha..." Mai Hương đột nhiên té trên mặt đất kêu thất kinh, chỉ vào Vân Vụ mắng to, "Tiện tì nhà ngươi, ngươi lại dám đẩy ta?"

"Ta..." Vân Vụ lúc này ngay cả có miệng cũng không nói được, vì sao trong nội cung mọi người đều thích diễn vở này vậy.

Giờ phút này Mai Hương la to, "Có ai không, cứu mạng, cung nữ này đại nghịch bất đạo, đã đẩy bản quận chúa...."

Quả nhiên, theo đúng kịch bản vẫn có người xuất hiện, Lý Tranh cười xấu xa đi đến trước mặt các nàng, hả hê nhìn thoáng phía sau Vân Vụ, giả bộ quan tâm ngồi xuống nói, "Mai Hương, ngươi có chuyện gì?"

"Tam hoàng tử điện hạ, bất quá thần nữ chỉ nói một câu, cung nữ này liền đẩy thần nữ ngã xuống đất, thật sự là quá đáng, điện hạ phải làm chủ cho thần nữ a" Mai Hương để tùy Lý Tranh đỡ, "Điện hạ, thần nữ về sau là hoàng phi của ngài, làm sao có thể để thể diện điện hạ bị một cung nữ cấp thấp này khi dễ được"

"Bản điện biết rõ, chắc chắn ta sẽ làm chủ cho Mai Hương" Lý Tranh cười khẽ, sau lại quét nhìn một lượt Vân Vụ, cung nữ này càng ngày càng có ý tứ, nàng lại nhiều lần đối nghịch cùng nữ nhân của Tam hoàng tử, chẳng lẽ... mềm nắn rắn buông sao?

Lý Tranh cười xấu xa, "Vì sao ngươi lại đẩy ngã Mai Hương quận chúa?"

"Mắt chó nào của điện hạ nhìn thấy ta đẩy nàng?" Vân Vụ tức giận nói

"Ngươi... Ngươi nói năng lỗ mãng!" Lý Tranh còn chưa nói chuyện liền bị Mai Hương chen vào, "Điện hạ, người xem, vừa rồi nàng lấy thái độ này khi dễ thần nữ"

Vân Vụ trợn ngược hai mắt, "Quận chúa, vừa rồi bản thân ngươi chân trái dẫm lên chân phải, không cẩn thận mới té xuống, vì sao lại là ta làm? Thật tốt, như vậy đi, ta thề, nếu vừa rồi ta mới đẩy ngươi thì cả nhà ta đều chết, như thế nào?"

"Ngươi...

Lý Tranh buồn cười liếc Vân Vụ một cái, nữ nhân này, thật sự là xuất kỳ bất ý a, hắn liền vội vàng kéo Mai Hương, "Quận chúa lòng dạ rộng lớn, cũng đừng so đo chấp nhất với một cung nữ cấp thấp, bản điện đưa ngươi xuất cung, như thế nào?"

Nếu Lý Tranh đã mở miệng, Mai Hương làm sao dám tiếp tục dây dưa, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, "Vậy làm phiền điện hạ rồi"

Rốt cuộc đã đuổi được mặt hàng khó này đi rồi, lúc này Vân Vụ mới vội vàng trở lại Minh Nguyệt điện, chỉ là lúc Lý Tranh rời đi có nói với nàng một câu nàng không giải thích được, càng ngày càng làm cho bản điện có hứng thú với ngươi rồi.... Nói thật, nàng tình nguyện không biết hắn

Chỉ có Thái Hoa vội vàng chờ đợi Vân Vụ về đến, được nhiên là giảng thuật cho Vân Vụ nghe chuyện của nàng cùng Thượng Quan Hoằng, nghe xong Vân Vụ như rơi vào sương mù, cuối cùng tóm lại được một câu, hai người đính ước.

Nhưng... Nàng nghĩ đến chuyện nàng cùng Lý Ngọc nghe được Thượng Quan Hoằng cùng Hiền phi nói chuyện chẳng lẽ không phải ý tạo phản? Nếu thực sự là vậy, nàng có thể mượn cơ hội này diệt trừ Thượng Quan Hoằng, còn nếu thật sự Thượng Quan Hoằng tạo phản thành công, vậy kế hoạch báo thù của mình cũng thất bại rồi sao?

***********

"Đeo đao thái giám, chủ tử nhà các ngươi đâu?" Vân Vụ đi đến Trà Lai điện hỏi thăm Vương Chính Văn, kết quả Vương Chính Văn quăng cho nàng một bộ mặt than, Vân Vụ lại một lần nữa nổi giận hỏi, "Mang đao công công, chủ tử nhà các ngươi đâu?"

"Ta đã nói rồi, ta là thị vệ, không phải thái giám" Vương Chính Văn cắn răng nói

"Này có gì khác nhau đâu, thị vệ cũng có thể là thái giám, mà thái giám cũng có thể làm thị vệ a"

Khóe miệng Vương Chính Văn rụt rụt, lười phản ứng lại với nàng

"Vân Vụ, ngươi tìm ta?" Lý Minh với một bộ áo trắng xuất hiện trước mặt nàng, Vân Vụ nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, tán dương, "Ngũ điện hạ, thật không biết ngươi mặc bạch y lại đẹp như vậy, quả thực cùng Tiểu lục tử không phân cao thấp a"

"Tiểu lục tử?" Lý Minh nhướn mày cười cười

Vân Vân nổi vài vạch hắc tuyến, "Tiểu lục tử à, Tiểu lục tử là người đẹp nhất ta từng gặp trong cung.... Thái giám"

Vương Chính Văn không chịu nổi, vội vã tiến lên phía trước nói, "Chủ tử, ta thay người giết nàng"

"To gan" Lý Minh lạnh lùng nói, "Ai cho ngươi lá gan này"

"Chủ tử, nàng lại so người với thái giám, quả thực khinh người quá đáng"

Giờ phút này Vân Vụ bĩu môi, "Vương công công, ta không cố ý"

"Ngươi..." Còn dám bảo ta là thái giám?

"Vương Chính Văn, lui ra!" Lần nữa Lý Minh khẽ quát, khiến cho Vương Chính Văn lui ra.

Vân Vụ lúc này có tiếng cũng có miếng nói, "Hình như Thượng Quan Hoằng muốn làm phản" Lý Minh nghe xong sửng sờ nói, "Ngươi nghe được lời này từ đâu?"

Vân Vụ liền thuật lại chuyện buổi sáng hôm nay nàng nghe được Thượng Quan Hoằng cùng Hiền phi nói chuyện cho Lý Minh biết, giản lược bớt chuyện về Lục hoàng tử, bởi vì nàng biết rõ, nếu Lục hoàng tử muốn giấu giếm nhất định cũng sẽ không muốn để người khác biết chuyện này

Lý Minh nghe xong vội vã rời đi, Vân Vụ rất là nghi hoặc, chẳng lẽ hắn cũng như Lục hoàng tử nói, đi tranh công lĩnh thưởng? Aiz... Người trong hoàng gia, quả nhiên còn yêu tiền hơn mình nữa.

Nàng xoay người nhìn bóng lưng Lý Minh hô to, "Uy, Ngũ điện hạ, tiền thưởng nhớ chia cho ta phân nửa a!" Sau khi nói xong, trong lòng nhất thời vui thích, vừa có thể bắt được Thượng Quan Hoằng, vừa có được tiền, thật sự quá tốt...

Buổi chiều ngày hôm sau, Lý Minh vội vã tìm nàng, dặn đi dặn lại, nói tối nay không được đứng gần cửa Minh Nguyệt điện, dứt lời lại vội vã đi. Mà sau đó, Nạp Lan Lạc lại phái người tìm nàng, nói là mang nàng đi xem kịch vui, thế này thì phải làm như thế nào cho đúng đây? Lời Lý Minh nói cũng rất rõ ràng, chuyện liên quan đến mạng sống là chuyện lớn a, nhưng lời Nạp Lan Lạc nói cũng rất hấp dẫn, nói chính xác ra thì là tận mắt chứng kiến chuyện Thượng Quan Hoằng mưu phản

Vân Vụ nghĩ tới nghĩ lui, tận mắt nhìn kẻ thù của mình bị bắt, chẳng phải là điều thú vị sao? Mạng nhỏ thì tính cái gì, không phải còn có Nạp Lan Lạc sao? Hì hì.... Vui vẻ nửa ngày, rốt cuộc nàng cũng xuất hiện ở Dương Quang điện
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.