Ngày hôm sau, Liễu thị ở Thu Lương viện chải chuốt thật đẹp.
Liễu thị năm nay hơn ba mươi, dáng vẻ được bảo dưỡng kỹ càng, dù đã sinh con nhưng vẫn thon gọn đẹp đẽ. Mặt mày được trang điểm kỹ càng, một lớpphấn dầy trắng toát, môi tô đỏ rực, dù xinh đẹp nhưng lại có cảm giácdiêm dúa, phong trần.
Sau khi làm xong cả thảy, Liễu thị hỏi Hương Nhi:
- Có đẹp không?
Hương Nhi liền trầm trồ khen ngợi:
- Phu nhân là người đẹp nhất mà Hương Nhi từng gặp. Nhìn phu nhân cứ ngỡ mới hai mươi…
Liễu thị cười bật cười, đột ngột lại đạp cho Hương Nhi một cái vào bụng, Hương Nhi té lăn ra đất.
- Ngươi muốn ám chỉ bản phu nhân đã có tuổi sao?
Hương Nhi quýnh quáng quỳ lên, thưa:
- Phu nhân, Hương Nhi không có ý như vậy… Hương Nhi không có…
Liễu thị hừ lạnh.
- Có cho ngươi thêm lá gan cũng không dám nói.
Liễu thị lại đến trước gương sửa sang lại y phục bị loạn.
Đến lúc sửa sang thỏa đáng, mặt trời đã lên cao. Liễu thị mới ra lệnh:
- Hương Nhi, hôm nay chúng ta cùng đi cầu phúc cho lão gia.
Hương Nhi cúi đầu đáp:
- Dạ, phu nhân.
Liễu thị dẫn theo Lâm bà bà và Hương Nhi bước ra khỏi viện. Nào ngờ, mới đi được một lúc, Hương Nhi ngã nhào xuống đất.
Liễu thị bực tức quát:
- Đi đứng một chút cũng không xong là sao?
Lâm bà bà thấy Hương Nhi ôm bụng quằn quại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhay-duoi-anh-trang-do/2867234/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.