Thoắt một cái đã đến mùng một tháng năm, Khinh Vãn gọi điện về nhà báo mình không về, đầu dây bên kia bà Tống không quên nhắcchuyện bạn trai của con gái. Khinh Vãn mạnh dạn nói đã có bạn trai rồi,đợi một thời gian nữa sẽ đưa về ra mắt hai cụ, lúc đó bà Tống mới chịutha cho cô.
Gác điện thoại, liếc nhìn Như Sênh đang đứng ở lan can, khói thuốc bảng lảng từ ngoài bay vào.
Gần đây, Như Sênh hút thuốc khá nhiều, trực giác của người con gái mách bảo rằng, anh đang có tâm sự gì đó.
Cô nhấc chú mèo từ trên gối đặt lên sofa, đi thẳng ra ban công và ôm lấy lưng anh từ đằng sau.
Như Sênh cứng người, dập thuốc, quay người lại ôm cô vào lòng.
Gió mùa hạ nhè nhẹ lướt qua trên mặt, một cảm giác mãn nguyện không thể nói thành lời.
Khi xưa, lúc cô một mình đứng ở vị trí này thường nghĩ, nếu có một ngàycó thể cùng người mình yêu thương đứng ở ban công của căn nhà này, taytrong tay không rời, không làm bất cứ việc gì, không nói bất cứ lời nào, chỉ ôm nhau như thế này, cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, thì cũng hạnh phúc lắm rồi.
Như Sênh đang ôm cô, nói: “Khinh Vãn, ngày mai chúng ta về nhà nhé!”.
Về nhà? Đây không là nhà ư? Khinh Vãn phản ứng rất chậm, sau đó mới biết nhà mà Như Sênh nhắc đến là ở đâu.
-“Vâng!”, bàn tay cô áp lên bàn tay to lớn của anh đang đặt trên eomình, “Vậy em sẽ sắp xếp thời gian cùng anh về nhà nhé, cha mẹ em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252349/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.