Trải qua một đêm ngủ li bì, ngày hôm sau Khinh Vănvẫn tỉnh dậy, mặc quần áo, đi tàu điện ngầm đi làm như bình thường. GiờNhư Tiêu đã trở thành biên tập viên tập sự tại công ty, cũng chẳng biếtcó phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, tổng biên tập phân xuống ba biên tập viên tập sự, trong đó Như Tiêu là người cô phải hướng dẫn. Thực sự, Khinh Văn rất mến cô gái nhỏ Như Tiêu này, trong sự yêu mến đó có cảthương yêu, nhưng điều khiến cô cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù vẫnyêu mến nhưng không được thân mật như trước kia nữa, suy cho cùng thì cô ấy vẫn là người em gái bé bỏng của người đó, nếu như hai người họ vẫncó thể thân mật như trước thì họa chăng đầu óc cô có vấn đề.
Thế nhưng Phạm Như Tiêu lại không cho là như vậy, cô luôn cho rằng nếunhư không phải vì mình và mẹ thì anh trai và Khinh Văn đã không phảichia tay, cho nên khi ăn trưa cùng nhau, cô ấy thường kể cho Khinh Vănnghe về quá khứ của Phạm Như Sênh.
Tống Khinh Văn cảm thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng biết không nên tìmhiểu về quá khứ của anh, cô cũng đã từng nói với Như Tiêu, những điều đó đối với cô chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ là mỗi lần nghe, trái tim lạicàng đau đớn hơn.
Có một lần, Như Tiêu nói đến mối quan hệ giữa Mạt Lạc và gia đình họ, cô nói: “Đối với gia đình họ Mạt, anh trai em có tội với họ. Thực ra,trước đây chị Mạt Lạc có một cô em gái, tên là Mạt Phỉ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhau-viet-cau-chuyen-cua-chung-ta/252344/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.